Sonny vừa nói xong rồi, Mục Chính Hi lúc này mới ngẩng mặt lên. Hạ Tịch Nghiên mặc một bộ lễ phục màu tím, tóc uốn xoăn, tùy ý xoăn lên một chút, để lại lơ thơ vài lọn tóc, điều này càng khiến cô thêm kiều mị. Khuôn mặt được trang điểm tinh tế khiến cô không giống bộ dáng thanh thuần như trước, nhưng lại khiến cho người ta có một loại cảm giá thần bí.
Mục Chính Hi đột nhiên có cảm giác Hạ Tịch Nghiên xuất hiện sẽ thu hút tất cả ánh nhìn của mọi người. Anh tự nhiên thấy hối hận để Sonny trang điểm cho cô.
“Thế nào?” Sonny hỏi Mục Chính Hi.
“Bình thường.” Nói xong, Mục Chính Hi quay người rời đi.
Hạ Tịch Nghiên: “…”
Sonny nhìn cô: “Người đàn ông khẩu xà tâm phật!” Hạ Tịch Nghiên cười, vội vàng đuổi theo sau.
“Cô gái, chúc may mắn!” Sonny cũng không quên chúc cô may mắn. Hạ Tịch Nghiên toát mồ hôi, lập tức đuổi theo sau.
Mục Chính Hi bước lên xe, cô cũng vội vàng kéo cửa ngồi vào xe. Cô vừa ngồi vào, Mục Chính Hi đột nhiên nhào tới, ép cô dưới thân, Hạ Tịch Nghiên hoảng sợ, không có đường lui, nhìn Mục Chính Hi ở bên trên. Lúc này ánh mắt anh tràn ngập lửa giận. “Mục Chính Hi, anh…”
“Hạ Tịch Nghiên, tôi thực sự rất muốn giết chết cô!” Anh gằn từng chữ, thậm chí như đang nghiến răng nói. Hạ Tịch Nghiên dựa sát vào ghế, nhìn khuôn mặt của Mục Chính Hi, không biết nói thế nào cho phải.
“Hạ Tịch Nghiên, cô nói xem tôi nên trừng phạt cô thế nào đây!?”
“Tổng giám đốc mục, chỉ là đùa thôi mà…” Lời còn chưa dứt, môi Mục Chính Hi đột nhiên áp sát và hôn lên môi cô.
Hạ Tịch Nghiên ngây