Sau khi nghe lời đề nghị của Alexia, Hạ Tịch Nghiên suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Xin lỗi Alexia, có thể gia nhập công ty cô là điều trước đây tôi hằng mơ ước, nhưng hiện tại đã lấy được danh hiệu quán quân của cuộc thi là một sự khẳng định đối với tôi rồi, cảm ơn cô đã cho tôi cơ hội, nhưng tôi không muốn ra nước ngoài, tôi vẫn muốn ở trong nước, ở thành phố mình sinh ra, làm công việc hiện tại, vì thế rất xin lỗi cô!” Cuối cùng Hạ Tịch Nghiên từ chối Alexia.
Mục Chính Hi ở bên cạnh không xen vào, quả thực anh cũng không ngờ Hạ Tịch Nghiên lại nói ra những lời này. Trong nội tâm anh vừa vui mừng, vừa thỏa mãn.
Sau khi nghe những lời này của cô, Alexia đưa mắt nhìn Mục Chính Hi một cái rồi cười nói: “Xem ra tổng giám đốc Mục vẫn chưa nói rõ tình hình cụ thể cho cô.”
Nghe đến đây, Hạ Tịch Nghiên nhìn Alexia, chớp mắt tỏ vẻ không hiểu: “Nghĩa là sao?”
“Gia nhập đội ngũ của tôi, không có nghĩa nhất định phải cùng tôi ra nước ngoài, đội ngũ của tôi quá hiểu phong cách của tôi, cơ bản không thể bứt phá được, vì vậy tôi muốn tìm một số tác phẩm mới mẻ, có dung khí, mà tác phẩm của cô Hạ đây tôi vô cùng tán thưởng. Nếu như có thể, cô chỉ cần giao một số tác phẩm của mình hàng năm cho tôi là được.”
Alexia nói với Hạ Tịch Nghiên. Hạ Tịch Nghiên hơi ngây người không hiểu nhìn Alexia, đồng thời ánh mắt cũng chuyển hướng sang Mục Chính Hi đang đứng bên cạnh, nhưng anh chỉ mỉm cười đứng đó, dường như sớm đã hiểu