Nhớ lại cảnh hai người ôm nhau lúc nãy thì anh vô cùng tức giận, anh quen cô lâu như vậy rồi nhưng chưa từng nghe cô nhắc đến, Hạ Tịch Nghiên cũng đứng bên đó, trong tay cầm ly Champagne, nhìn như đang nhìn về phía Alexia, nhưng cũng vừa nói chuyện với Mục Chính Hi: “Tổng giám đốc Mục, chúng ta cũng đâu có thân thiết lắm đâu, cho nên anh không biết chuyện của tôi thì cũng là bình thường!” Hạ Tịch Nghiên thong thả nói.
Không thân thiết? Nghe thấy thế, Mục Chính Hi hơi ngẩn ra.
Tuy đây là sự thật, nhưng nghe thấy Hạ Tịch Nghiên nói vậy, anh vẫn rất không vui.
“Không thân thiết sao? Kết hôn với nhau rồi vẫn không thân sao?” Mục Chính Hi nghiến răng nghiến lợi nhìn góc nghiêng của Hạ Tịch Nghiên rồi nói.
Kết hôn...lại là chuyện này! Sau khi Hạ Tịch Nghiên ngừng lại một chút, cô quay đầu lại nhìn Mục Chính Hi.
“Kết hôn thì đã làm sao, chúng ta gặp mặt nhau chẳng qua cũng chỉ hai lần, có thể thân thiết với nhau đến mức nào đây?” Hôn nhân vốn dĩ cũng là một trang giấy mà thôi!” Hạ Tịch Nghiên nói, câu trước đã đủ làm cho Mục Chính Hi nổi cáu rồi, câu sau, hôn nhân chính là một trang giấy, càng làm Mục Chính Hi giận không chịu được nữa. Cái giọng điệu bất cần đó làm anh hận không thế bóp chết cô.
“Xem ra chuyện hôn nhân đối với cô đúng là không quan trọng!” Mục Chính Hi nói chậm rãi từng từ một. Nhưng trong giọng nói của anh đã hiện lên sự bất mãn rất rõ ràng.
“Không phải không quan trọng, ba năm trước tôi không có sự lựa chọn nào khác, bây giờ, tôi rất coi trọng chuyện hôn nhân!” Hạ Tịch Nghiên thong thả nói.
Sao cô lại không xem trọng chuyện hôn nhân được chứ! Ba năm trước, nếu như cô không làm như vậy, nhà họ Hạ thật sự có thể sẽ bị hủy hoại trong chốc lát! Cho nên cô thật sự không có sự lựa chọn nào khác.
“Vậy sao?” Mục Chính Hi chậm rãi