Trong mắt bọn họ, lại có một người vì muốn nâng cao địa vị của mình mà bất chấp thủ đoạn...
Hạ Tịch Nghiên đứng ở đấy, dường như không hề quan tâm đến bọn họ chút nào.
Nếu như sống trên thế giới này, mà quá để ý đến ánh mắt của người khác, vậy thì sẽ đau khổ lắm. Cô chỉ cần tin tưởng chính bản thân mình mà thôi.
Nghĩ đến đây, Hạ Tịch Nghiên quay người đi ra khỏi tập đoàn Nguyên Thị.
Trong công ty.
Hạ Tịch Nghiên vừa mới quay trở về, Khả Khả bu lại gần cô ngay lập tức.
“Tịch Nghiên, sao rồi? Ông ta không làm gì cậu chứ?” Khả Khả hỏi với vẻ lo lắng.
Nhưng vào lúc này, Mục Chính Hi vừa đi vào phòng thiết kế, bởi vì muốn về phòng làm việc thì bắt buộc phải đi ngang qua phòng thiết kế.
Vào lúc này, trợ lý cản đường Mục Chính Hi lại, nói gì đó với anh.
Ngoài bề mặt, anh tỏ ra đang nghe trợ lý nói, nhưng thực chất lại đang để ý đến cuộc đối thoại của Khả Khả và Hạ Tịch Nghiên.
Không ngờ cô ấy đi thật?
Anh tin rằng, một khi nhận được case này, cô ấy sẽ biết được giám đốc Hà là người như thế nào, thật không ngờ, cô ấy vẫn đi sang đó.
Anh ta nghĩ rằng, cô sẽ cầu xin anh ta.
Xem ra, cô ấy thú vị thật.
Vào lúc này, Hạ Tịch Nghiên đứng ở đó, cười cười: “Ban ngày ban mặt kia mà, ông ta có làm gì được tôi đâu!”
Nghe thấy thế, Khả Khả nhướn mắt: “Vậy, thành công rồi à?”
Hạ Tịch Nghiên lắc đầu: “Không có, ông ta hẹn gặp tôi vào tối nay.”
Khả Khả nghe thấy thế, cô ấy không khỏi nhướn mày: “Tối nay hả?”
“Tôi biết ngay mà, chắc chắn ông ta sẽ làm thế, Tịch Nghiên, cô đừng đi, mục đích của ông ta rõ ràng quá còn gì, nếu cô đi, nghĩa là đang đâm đầu vào chỗ chết đó!” Khả Khả nói với vẻ lo lắng.
Mặc dù là thế, cô vẫn muốn đi.
Vì Đô Đô, cũng để mình không còn dính líu gì đến Mục Chính Hi nữa.
Cô vẫn muốn đi.
Không còn lựa chọn nào khác.
Hạ Tịch Nghiên cười nói Khả Khả: “Được rồi mà, tôi biết rồi, cô yên tâm đi,