"Hả?" Hạ Tịch Nghiên ngơ ngác.
"Thân là nhà thiết kế đại biểu cho Vân Duệ tham gia cuộc thi thiết kế Tân Nhuệ, chẳng lẽ cô không nên đi cùng với tôi à?" Mục Chính Hi nhướng mày nhìn cô hỏi lại.
Xin hỏi, cô còn có thể nói cái gì đây?
Hạ Tịch Nghiên gật đầu: "Được."
Mặc dù là đồng ý như thế, nhưng mà trong lòng của cô vẫn có chút bất mãn, suýt chút nữa bị Mục Chính Hi nhìn thấy rồi.
Nếu như không phải có tật giật mình, cô cũng sẽ không cần sợ hãi như thế, cũng bởi vì cô đã biết hết tất cả mọi chuyện, mà Mục Chính Hi không biết gì cả, cho nên mỗi một chi tiết nào cô cũng đều sẽ lo lắng.
Sợ sẽ khiến Mục Chính Hi nghi ngờ một chút xíu.
Ở Vân Duệ có một bản sơ yếu lý lịch của cô, phía trên viết cô chưa lập gia đình, nhưng mà cô đoán chắc là Mục Chính Hi không nhìn thấy, hơn nữa sơ yếu lý lịch là của bên bộ phận nhân sự.
"Đang suy nghĩ cái gì vậy?" Lúc này, Mục Chính Hi hỏi cô.
Bây giờ Hạ Tịch Nghiên mới đột nhiên hoàn hồn, nhìn anh lắc lắc đầu: "Không có gì cả."
"Đi thôi." Mục Chính Hi nói.
Thế là Hạ Tịch Nghiên gật đầu đi ra ngoài cùng với anh.
Bên trong phòng khách quý.
Mục Chính Hi bước vào.
"Nice, thật sự xin lỗi vì đã để anh đợi lâu rồi." Mục Chính Hi vừa đi vào liền mở miệng cười nói.
"Không sao cả, có thể thưởng thức được cà phê của tổng giám đốc Mục, đó mới là vinh hạnh ba đời của tôi."
Mục Chính Hi cười cười, sau đó nhìn Nice: "Người này chính là người mà tôi đã nói với anh, ứng viên tham gia cuộc thi."
"Đây chính là người phụ trách tổ chức cuộc thi Tân Nhuệ đến từ Ý, Nice." Mục Chính Hi giới thiệu đơn giản một lượt.
Nghe đến đây, Hạ Tịch Nghiên nhìn người đàn ông ở trước mặt, là một người đàn ông ngoại quốc, trên mặt có râu ria gợi cảm. Nói như thế nào đây nhỉ, đây cũng xem như là loại hình thành thục ổn trọng của người nước ngoài.
Hạ Tịch Nghiên lập tức đi qua, trên mặt mang theo nụ cười: "Nice, xin chào, tôi là Hạ Tịch Nghiên."
Nhìn Hạ Tịch Nghiên mỉm cười khiến cho người ta có cảm giác rất là dễ chịu, Nice cũng đưa tay ra nắm chặt lại: "Cô Hạ rất xinh đẹp."
"Cảm ơn vì lời khen." Hạ