Ở bên khác.
Có một số chuyện, không phải là bạn không muốn gặp thì sẽ không gặp, cũng không phải bạn muốn trốn là có thể trốn đi được.
Liên quan đến cuộc thi Tân Nhuệ, bọn họ có một buổi triển lãm, tất cả những người tham gia cuộc thi đều phải đi xem.
Cho nên Mục Chính Hi và Hạ Tịch Nghiên không thể không cùng nhau đi.
Kể từ sau ngày đó, hai người không có gặp riêng nhau qua, bây giờ đang ở trong xe, bầu không khí ít nhiều cũng có chút quái dị.
Hạ Tịch Nghiên vốn muốn tự mình bắt xe qua đó, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt kiêu ngạo của Mục Chính Hi, lời nói nào cũng bị nuốt xuống hết rồi.
Chỉ cần không cần nói chuyện với anh ta, Hạ Tịch Nghiên có thế nào cũng được.
Thế là Hạ Tịch Nghiên còn cố ý ngồi ở hàng ghế sau, duy trì khoảng cách với Mục Chính Hi.
Mục Chính Hi ngồi ở đằng trước, hình như trở thành một tài xế rồi...
Nhưng mà mấy cái này Hạ Tịch Nghiên đều không có để ý, có thể tránh được thì đều phải tránh.
Mục Chính Hi lái xe, môi mím lại, từ đầu đến cuối không có mở miệng.
Hạ Tịch Nghiên ngồi ở đằng sau, Mục Chính Hi không có lên tiếng, cô cũng càng không mở miệng, thế là, ngồi ở đằng sau, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không biết là đang suy nghĩ gì nữa.
Mục Chính Hi thấy cô yên lặng như vậy, ánh mắt thông qua kính chiếu hậu nhìn cô...
Đúng vào lúc này, Hạ Tịch Nghiên thu tầm mắt lại, nhìn về đằng trước, cũng đúng lúc nhìn thấy Mục Chính Hi đang nhìn mình...
Vào giây phút bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí cực kỳ quái dị.
Sau đó hai người lại đồng thời hiểu ngầm mà dời tầm mắt đi, ai cũng không nhìn ai.
Nhịp tim của Hạ Tịch Nghiên có chút nhanh, bởi vì cô rất sợ Mục Chính Hi vào một chuyện nào đó, vào một thời khắc nào đó nhận ra mình.
Nhưng Mục Chính Hi thì khác, nhìn thấy thì nhìn thấy, cho dù có dời tầm mắt đi, anh cũng vô cùng điềm tĩnh mà dời.
Lái xe, hai người tiếp tục yên lặng.
Mãi cho đến khi tới điểm đến, hai người đều xuống xe.
Trình thư mời ra, hai người thuận lợi tiến vào trong.
Lần triển lãm châu báu này, có rất nhiều cảnh sát vũ trang và