Từ hôm đó, Hạ Tịch Nghiên liền cố ý duy trì khoảng cách với Mục Chính Hi.
Nhưng cô càng duy trì, Mục Chính Hi càng bất mãn, cố ý lại gần cô.
Người phụ nữ này dựa vào cái gì mà nói anh là đồ thừa?
Bản thân cô cũng từng nói, họ là cùng một loại người.
Cho nên, cô không có tư cách nói anh như vậy!
Nghĩ vậy, trong lòng cân bằng hơn rất nhiều.
Tham gia triển lãm trang sức xong, Hạ Tịch Nghiên liền phải châu đầu vào thiết kế.
Trong đầu cô luôn vang lên câu Nice nói hôm đó, chỉ có những thiết kế phía sau có một câu chuyện, mới sẽ dẫn tới đồng cảm!
Cho nên, thiết kế của cô, cũng nhất định phải có một câu chuyện phía sau!
Suy nghĩ cả ngày cũng không có manh mối, lúc chiều, Hạ Tịch Nghiên đi pha ly cà phê, chính vào lúc này, điện thoại cô vang lên.
Nhìn thấy số gọi tới, Hạ Tịch Nghiên cười cười, nhận điện thoại: “Alo, anh cả!”
“Đang làm gì?”
“Đi làm á!”
“Anh nghe nói em bây giờ là nhà thiết kế đại diện hàng đầu của Vân Duệ, phải tham gia cuộc thi Tân Duệ!” Hạ Kỳ Lâm nói bên đầu kia điện thoại.
“Sao anh biết?!”
“Tiếng lành đồn xa đó!”
“Nhất định lại là Đô Đô nói!” Hạ Tịch Nghiên nói.
“Đương nhiên không phải, anh nhìn thấy em và Mục Chính Hi cùng tham dự triển lãm châu báu, liền biết em nhất định là phải thi đấu rồi!”
“Thì ra là vậy!” Hạ Tịch Nghiên gật gật đầu.
“Thế nào, buổi tối có thời gian không? Anh mời em ăn cơm, xem như thay em chúc mừng!”
“Được ạ, gọi cả Đô Đô cùng đi!” Hạ Tịch Nghiên sảng khoái đồng ý.
Hạ Kỳ Lâm bên đầu kia điện thoại cũng cười cười: “Được, chỉ cần em vui, sao cũng được!”
“Dạ, vậy anh chịu trách nhiệm gọi điện thoại cho cô ấy á, em còn đang đi làm, không tiện lắm!”
“Được!”
“Vậy tốt, chúng ta tối gặp!”
“Ừ!”
Cúp điện thoại, Hạ Tịch Nghiên vừa đi ra thì thư ký đã nhìn thấy cô: “A, cô Hạ, cô ở đây à, Mục tổng đang tìm cô, kêu cô đến văn phòng một