Nghe thấy thế, Mục Tịch Nghiên ngẩng đầu lên, rồi nở nụ cười: “Thế thì phải cảm ơn tổng giám đốc Mục rồi!”
“Không cần khách sáo đâu!”
“Mà có chuyện thế này, tổng giám đốc Mục, mình có thứ gì hay thì phải mang ra chia sẻ với mọi người, để không đấy cũng chẳng có ích lợi gì, chi bằng lấy ra chia sẻ với nhau, phòng thiết kế cũng có thể tiến bộ!” Hạ Tịch Nghiên cười ha ha.
Nhưng mà vì sao, Mục Chính Hi cứ cảm thấy nụ cười của cô ấy, không chân thật chút nào.
“Cô nói đúng lắm, tiếp nhận ý kiến!” Mục Chính Hi nói.
Hạ Tịch Nghiên cười cười, không nói gì nữa, cô tiếp tục cúi đầu đọc báo.
“Cô ăn cơm chưa?” Mục Chính Hi hỏi ngay lập tức.
“Tổng giám đốc Mục kêu tăng ca, làm gì có thời gian ăn cơm!” Hạ Tịch Nghiên nói.
Cô ấy đang oán trách mình à?
“Tôi kêu cô tăng ca, đâu có kêu cô không ăn cơm!” Mục Chính Hi phản bác.
Hạ Tịch Nghiên ngẫm nghĩ một lúc, cô không buồn ngẩng đầu lên, mà mở miệng nói: “Quên rồi!”
“Đi thôi, tôi mời cô ăn cơm!” Vào lúc này, Mục Chính Hi mở miệng nói.
Không phải Hạ Tịch Nghiên nghe nhầm rồi chứ?
Mời cô ăn cơm hả?
Hạ Tịch Nghiên tự cho rằng, cô còn không dũng cảm được như thế?
“Tôi phải tăng ca!” Cô từ chối một cách lạnh nhạt.
Vào lúc này, Mục Chính Hi nhìn đồng hồ, sắp chín giờ rồi.
“Tôi tuyên bố đã hết giờ tăng ca!” Mục Chính Hi nói rành mạch rõ ràng: “Bây giờ cô đi ăn cơm với tôi!”
Sếp đúng là sếp, nói tăng ca là tăng ca, nói hết giờ là hết giờ.
“Nếu đã hết giờ thì tôi về đây!” Hạ Tịch Nghiên nói, cô không muốn đi ăn với Mục Chính Hi chút nào.
Thấy cô từ chối mình hết lần này đến lần khác, Mục Chính Hi hơi tức giận: “Hạ Tịch Nghiên, có nhân viên nào từ chối cấp trên như cô không? Đi ăn cơm với tôi, không được phép từ chối!”
“Anh theo chủ nghĩa phát xít à?”
“Đúng vậy!”
Hạ Tịch Nghiên: “...”
“Cho cô hai sự lựa chọn, một là tôi với cô cùng về nhà ăn cơm, cô nấu cho tôi ăn, hai là, đi ăn cơm với tôi!”
“Vậy thì thứ hai đi!”
Mục Chính Hi: “...”
Thế là, anh lườm Hạ Tịch Nghiên một cái, rồi đi