“Cô là ai? Sao lại đứng ở đây?” Thanh âm ầm trầm thấp mà cảnh giác truyền tới.
Hạ Tịch Nghiên biết, nếu như không giải thích rõ ràng thì nhất định sẽ tạo thành hiểu lầm!
Nghĩ đến đây Hạ Tịch Nghiên ngước mắt lên: “Tôi là người mới đến...” Lời còn chưa nói xong, lúc Hạ Tịch Nghiên nhìn thấy người ở trước mặt thì hoàn toàn sững sờ.
Đầu não có khoảng vài giây gì đó là trống rỗng!
Sao lại là anh ta?
Mục Chính Hi!
Anh ta là Tổng giám đốc của Tập đoàn Vân Duệ?
Sao lại có thể?
Vào giây phút đó, đầu não của Hạ Tịch Nghiên chợt lóe qua các loại suy nghĩ, mà suy nghĩ đầu tiên chính là quay đầu lại rồi đi, nhưng mà chân của cô giống như là bị mọc rễ dưới đất rồi vậy, làm sao cũng không thể nào di chuyển được bước chân hết.
Mục Chính Hi bây giờ càng trưởng thành và vững vàng hơn mấy năm trước, ngay cả đường nét cũng rõ ràng và góc cạnh hơn rất nhiều, nhưng vẫn soái đến nỗi khiến người ta không thể nào phớt lờ được.
Ánh mắt nhìn Mục Chính Hi tràn đầy sự ngạc nhiên, kinh ngạc.
Mà Mục Chính Hi cũng nhìn người phụ nữ ở trước mặt, khuôn mặt chữ V trắng trẻo, vô cùng thanh tú xinh đẹp, đôi môi màu hồng nhạt, sống mũi tinh xảo và đẹp đẽ, đặc biệt là đôi con ngươi đó giống như là làn nước mát vậy, trong veo, trong suốt.
Không thể không nói, người ở trước mặt này chính là một mỹ nữ không hơn không kém.
Bên ngoài không thiếu mỹ nhân, nhưng những người phụ nữ khiến người ta tinh thần sảng khoái, chỉ nhìn một cái đã thấy rất dễ chịu, thì rất ít.
Chỉ là...
Ánh mắt mà cô nhìn mình...có chút quái dị.
Không lẽ, cô quen biết với anh?
Nhưng mà trong ấn tượng của anh không có quen biết với người như vậy, nếu như có thì anh nhất định sẽ nhớ.
“Cô còn chưa trả lời câu hỏi của tôi!” Lúc này Mục Chính Hi nghiêm giọng lên tiếng.
Một câu nói đã kéo lý trí của Hạ Tịch Nghiên quay về, Hạ Tịch Nghiên hồi thần: “Cái đó, tôi là...”
“Cô ở đây nghe lén sao?” Lúc này Tiêu Tường từ trong đi ra ngoài, nhìn thẳng vào Hạ Tịch Nghiên mà hỏi.
Từ trước đến giờ thì mỹ nữ đều nhìn