“Dì Lý, dì phải bảo trọng!”
Dì Lý gật đầu: “Cháu cũng tự lo cho mình nhé!”
Hạ Tịch Nghiên gật đầu, sau đó rời đi.
Dì Lý đứng ở trong nhà nhìn bóng lưng Hạ Tịch Nghiên, bất lực lắc đầu.
Có bao người được như vậy nhưng cậu chủ lại không trân trọng…
Không lâu sau khi Hạ Tịch Nghiên rời đi, điện thoại lại vang lên.
Khi nhìn thấy cuộc gọi của Mục Chính Hi, cô mới bắt máy…
“Alo…”
Mục Chính Hi vừa định dập máy, bởi vì điện thoại truyền đến tiếng thuê bao tắt máy.
Anh không nghĩ nhiều, nói: “Cuối cùng cũng nhận điện thoại rồi?”
“Tổng giám đốc Mục, có chuyện gì không?” Hạ Tịch Nghiên hỏi thẳng.
“Cô đang ở đâu?”
“Ở nhà!”
“Không khỏe à?” Mục Chính Hi hỏi.
“Ừ!” Hạ Tịch Nghiên đáp lại một tiếng, cũng không nói nhiều.
“Có chuyện gì không?” Hạ Tịch Nghiên hỏi ngược lại.
“Không có gì, chỉ muốn xem bản thiết kế của cô đã hoàn thành chưa thôi!”
Hạ Tịch Nghiên: “…Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ nộp đúng hẹn!”
“Vậy được!”
“Không có việc gì nữa, tôi cúp điện thoại đây!” Nói xong, không cho Mục Chính Hi cơ hội mở miệng, cô tắt máy.
Mục Chính Hi cầm điện thoại, vô cùng tức giận.
Lần đầu tiên có một người phụ nữ không đợi được mà cúp điện thoại của anh!
Trong lòng của Mục Chính Hi vô cùng bất mãn.
Sau khi cúp điện thoại, trong lòng của Hạ Tịch Nghiên vô cùng thoải mái.
Cơn buồn ngủ lại ập đến, cô bắt taxi về, tắm rửa một chút rồi lăn ra ngủ sau khi bò lên giường.
Buổi tối, Mục Chính Hi không tham gia bữa tiệc nào, đi thẳng về nhà.
Anh hiếm khi về sớm như vậy, dì Lý cảm thấy hơi ngạc nhiên.
“Cậu chủ, cậu ăn chưa? Có cần dì nấu cho cậu không!"
“Vâng, dì làm đi!” Mục Chính Hi nhàn nhạt nói, thoạt nhìn tâm trạng không quá tốt.
Đang ngồi bỗng thấy trên bàn có một bao trái cây, anh nhíu mày hỏi: "Hôm nay có ai đến đây hả dì?"
Nói đến đây, dì Lý sửng sốt, sau đó nhanh chóng cất bao hoa quả đi: “Ừ, hôm nay có một người thân của dì đến thăm, cậu chủ, dì đi gọt hoa quả cho