Alexia.
Cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần tây đen, tóc buộc gọn ra sau đầu bằng một chiếc dây buộc màu vàng, chỉ nhìn gương mặt ấy và đôi mắt kia thôi cũng biết là một cô gái nước ngoài.
Nhìn vẻ bề ngoài, rất giỏi giang.
Lần đầu tiên trông thấy cô ấy, Hạ Tịch Nghiên đã nhận ra ngay.
Quả nhiên là người phụ nữ mạnh mẽ.
Khiến người ta có cảm giác rất khác.
Lúc này, cô ấy đi thẳng đến vị trí chủ trì.
Bắt đầu tuyên bố kết quả.
Từ hạng ba, rồi đến vị trí á quân đều đã được công bố.
Nhưng mà đến giải thưởng cao nhất, Alexia cầm một tập tài liệu trong tay, cô ấy nhìn xuống phía dưới rồi mở miệng hỏi: "Hạ Tịch Nghiên?"
Nghe thấy tên mình, Hạ Tịch Nghiên ngước mắt lên nhìn, đúng lúc ấy, căn cứ theo suy đoán của mình Alexia cũng nhìn về phía cô.
Hạ Tịch Nghiên đứng dậy.
"Là tôi!"
"Cô Hạ, cô có thể nói một chút về ý tưởng thiết kế của mình không?" Alexia mở miệng nói.
Nghe thấy câu hỏi này, Hạ Tịch Nghiên hơi giật mình, nhưng vì tôn trọng tác phẩm thiết kế này, Hạ Tịch Nghiên vẫn quyết định nói về nó một chút.
"Tác phẩm thiết kế này, thật ra, tôi muốn tặng cho một người lớn tuổi!" Khi Hạ Tịch Nghiên vừa nói ra câu ấy thì tất cả mọi người đều nhìn về phía cô.
"Linh cảm thiết kế của tôi bắt nguồn từ ông ấy, ông ấy là một người rất bình thường, làm quản gia cho nhà người khác, còn con của ông ấy thì rất ưu tú, đã du học nước ngoài trở về, có thể thấy sự nghiệp thành công ở ngay trước mắt. Nhưng mà, rất không may, một vụ tai nạn xe cộ đã cướp mất người con ấy, thứ duy nhất mà anh để lại chính là chiếc vòng cổ mà ông ấy đã đưa cho anh trước khi anh ra nước ngoài!" Hạ Tịch Nghiên nói.
"Hiện giờ đầu óc của ông ấy đã không còn minh mẫn nữa, nhưng vẫn luôn cầm chiếc vòng cổ ấy không rời tay, nó là nỗi nhớ về người con trai của mình. Nếu như con trai ông ấy mà biết nhất định cũng sẽ rất nhớ ông, cho nên tôi đã thiết kế ra chiếc vòng cổ