Nhưng mà nhìn bộ dạng của Mục Chính Hi, bộ dạng như sắp nhớ ra, Hạ Tịch Nghiên cảm thấy trái tim mình như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi!
“Tổng giám đốc Mục nói đùa rồi, tôi mới vừa từ Luân Đôn trở về, làm sao mà có quen biết với anh chứ?” Hạ Tịch Nghiên nhìn Mục Chính Hi và nở một nụ cười điềm nhiên.
Không cho anh cơ hội nói chuyện, Hạ Tịch Nghiên đã lên tiếng: “Tổng giám đốc Mục, nếu như không có chuyện gì thì tôi ra ngoài trước đây, còn có công việc nữa!” Nói xong, Hạ Tịch Nghiên vòng qua người anh, trực tiếp đi ra ngoài.
Lúc đến cửa, sự bình tĩnh của Hạ Tịch Nghiên mới biến mất, chạy bước nhỏ rời đi.
Còn Mục Chính Hi, một tay vẫn chống trên tường, nhìn bóng ảnh của Hạ Tịch Nghiên, khóe miệng cong lên một nụ cười giễu cợt.
Bây giờ mà vẫn còn một người phụ nữ thú vị như vậy!
Thú vị...
Hạ Tịch Nghiên ở bên kia, từ cửa văn phòng Tổng giám đốc, cô chạy bước nhỏ đến một nơi không có người rồi mới dám ngừng lại.
Đứng ở đó rồi mới thở ra một hơi, tay đặt lên trên chỗ trái tim, chỗ đó vẫn còn đang nhảy thình thịch với tốc độ rất nhanh.
Nghĩ đến những lời vừa nãy của Mục Chính Hi là trái tim của cô lại không thể nào bình tĩnh lại được.
Anh ta thật sự không có nhớ ra sao?
Hay là cố ý?
Hạ Tịch Nghiên không rõ, trái tim nhốn nha nhốn náo không ngớt.
Không ngờ mới ngày thứ hai về nước mà đã gặp anh rồi, còn xui xẻo đến nỗi vào công ty của anh ta nữa chứ!
Lúc này, não cô chợt vang lên lời nói của Đô Đô, nếu như Mục Chính Hi biết cậu gạt anh ta, cậu đoán xem anh ta sẽ làm thế nào?
Cô nói, chắc là sẽ chết rất thảm!
Lúc đó cô không có cảm nhận được nguy hiểm, nhưng bây giờ thật sự đã có chút chút rồi!
Sao lại xui xẻo như vậy chứ a a a a!
Nhưng nghĩ đến bộ dạng của Mục Chính Hi, cũng có lẽ là thật sự không nhận ra cô đâu, nếu