Đúng lúc này, một bóng người bước vào cửa.
Mục Chính Hi không biết đã thay quần áo từ lúc nào, vừa bước vào đã lập tức trở thành điểm sáng của toàn hiện trường.
Anh không mặc trang trọng cho lắm, với quần tây dài, bên trên mặc một bộ âu phục màu xanh lam thoải mái, trông soái khí vô cùng.
Màu xanh lam…
Nhìn thấy anh mặc màu xanh lam, Hạ Tịch Nghiên cũng bất giác nhìn trên người mình, hôm nay, cô cũng mặc đồ màu xanh lam.
Hở.
Là trùng hợp sao?
Đúng lúc này, Mục Chính Hi bước vào, sau khi có người chào hỏi anh vài câu, anh liền tìm kiếm người ở trung tâm, quay đầu lại, liền nhìn thấy cô.
Một nụ cười tà mị hiện lên trên khóe miệng, anh đi về phía cô.
Hạ Tịch Nghiên đứng ở đó, nhìn thấy Mục Chính Hi cười như vậy, trái tim cô vậy mà lại đập chậm lại nửa nhịp…
Dời tầm mắt đi, nhìn sang chỗ khác.
Lúc này, Mục Chính Hi đi đến trước mặt cô, nhìn bộ lễ phục trên người cô, khoé miệng cong lên một nụ cười hài lòng: “Cô Hạ, lễ phục rất đẹp!”
Nhìn Mục Chính Hi, Hạ Tịch Nghiên nhướng mày: “Tổng giám đốc Mục, lúc như thế này, anh không phải nên khen là tôi rất đẹp sao?”
“Ừm, rất đẹp, lễ phục rất hợp với cô!” Mục Chính Hi cười nói, nhìn bộ lễ phục trên người Hạ Tịch Nghiên, cứ mãi cười.
Hạ Tịch Nghiên cau mày: “Tổng giám đốc Mục, lễ phục chắc không phải do anh gửi đến đó chứ?” Hạ Tịch Nghiên suy đoán mà nói.
Hai người đứng ở đó, đặc biệt giống như là cố ý mặc đồ tình nhân vậy.
Nghe thấy lời của Hạ Tịch Nghiên, Mục Chính Hi tuỳ ý mà bưng một ly rượu vang đỏ ở trên bàn lên, ưu nhã tự đắc mà nhấp một ngụm, sau đó nhướng mày hỏi: “Cô nói xem?”
Hạ Tịch Nghiên: “…”
Sao cô biết chứ.
Nhưng mà nhìn bộ dạng của Mục Chính Hi, chắc là như vậy không sai rồi!
Chỉ là, anh cũng mặc một bộ đồ vest màu xanh lam…
Hai người nhìn trông rất giống một cặp đôi, anh đây là có dụng ý gì!
Hạ Tịch Nghiên cũng không nói gì, bưng một ly rượu vang đỏ lên uống, dù gì anh cũng không thừa nhận, cô cũng không cần nói cảm ơn.
“Thế nào, lát nữa lên đó đọc diễn văn, thật sự không căng thẳng sao?” Mục Chính