Sáng sớm đã 9h sáng nắng ấm đã chiếu lên cao.
Cô nheo mắt thức dậy , đầu đau như búa bổ.
Đập vào mắt là một căn phòng tông chủ đạo màu xanh có vài chiếc tủ kính đựng quần áo đều là đồ của nam nhìn thôi cũng biết là một tên nhà giàu rồi.
Cô trợn tròn con mắt " không phải tên nào bắt cô về nhà hắn đó chứ , chết rồi, chết rồi bạn trai cô phải làm sao đây ".
Nhìn xuống thì thấy quần áo vẫn còn nguyên " may quá ".
Cô phải trốn đi thôi , không biết đây là nhà của người đàn ông nào nữa , chạy vẫn là cách tốt nhất.
Cô bật dậy chuẩn bị chèo cửa sổ để trốn thoát thì vừa hay cửa phòng mở ra, một giọng nói quen thuộc khiến cô dừng lại :
- Em tính trốn đi đâu hả Nhu Nhu.
Cô quay lại nhìn hoá ra là anh sao.
Trước giờ cô chưa từng qua nhà anh , họ cũng chỉ mới hẹn hò thật được mấy ngày.
Nhìn thấy anh cũng làm cô nhẹ nhõm hẳn.
Lỡ không phải anh mà là người đàn ông khác để ai thấy được cô biết ăn nói với anh thế nào chứ.
Cô quay lại nở một nụ cười hối lỗi :
- Là anh à hì hì .
- Em còn tưởng là mấy tên tối qua uống rượu cùng em sao .
- Không không ,ý em ...ý em là em tưởng mình bị bắt cóc mà thôi.
Sao anh lại biết em ở đó mà tới đón .
- Anh mà không tới không phải em đi theo mấy tên đàn ông trẻ đó rồi sao .
- Nào có chứ bạn trai em vẫn là đẹp trai nhất .
Anh bực bội mặt bây giờ còn đen hơn cả đít nồi nữa rồi.
Anh không nói chuyện với cô nữa mà ngồi xuống giường tỏ ra là mình đang rất giận .
Cô nhìn cũng biết lão công nhà cô đã giận thật rồi.
Đành phải dỗ một chút a..
dù sao cũng là cô có lỗi .
- Anh yêu à anh đừng giận em nữa nhé.
Mấy người đó là tiểu Uyên gọi em không có gọi mà.
Tha cho em lần này nha.
Cô tới gần hôn anh một cái cho anh bớt giận.
Thật hiệu quả vậy mà anh đã bớt giận rồi nè.
Nhưng cô không biết đàn ông đang giận cô còn hôn người ta nữa chắc chắn cô chuẩn bị tới công chuyện a.
- Anh sẽ tha lỗi cho em nhưng mà em hư nên phải chịu phạt .
Anh đè cô xuống giường bắt đầu làm những chuyện cần làm cuối cùng thì cô đã bị thịt hết một buổi sáng .
Hà Uyên tỉnh dậy đã là giữa trưa mở mắt ra thấy căn phòng lạ cô cũng khá bất ngờ nhưng nghĩ lại hình như Cố Thành tới đón cô thì phải.
Cô đi vào phòng tắm vscn sau đó xuống lầu thấy mùi đồ ăn thơm nên chạy theo mùi thơm của đồ ăn đi vào tới bếp.
Vừa tới cửa bếp thấy một người đàn ông cao to, đẹp trai mặc bộ đồ ngủ màu đen đang dọn đồ ăn lên bàn.
Nhìn thấy cô đứng ở cửa anh ta liền nở nụ cười :
- Em vào đây ăn trưa đi đói lắm rồi phải không .
- Sao anh lại tới đón tôi , tối có mượn anh đâu chứ anh tới làm gì .
- Tôi không tới chả lẽ để em bị những tên trẻ đẹp trai đó bắt em đi sao .
- Dù sao anh cũng không thích tôi , tôi có bị ai bắt thì liên quan gì tới anh .
- Sao em biết tôi không thích em , không thích em mà sợ em say tôi lao xe như điên để đi tìm em