Ở lại chơi hai ngày cùng cô sau đó anh lại bay về thành phố A để giải quyết công việc.
Vừa xuống sân bay anh đã đi thẳng tới Lục thị.
Trần Niên bước xuống xe mở cửa cho anh:
- Lục tổng chúng ta về biệt thự hay tới Lục thị ạ.
- Tới Lục thị đi.
- Vâng.
Vừa trên đường tới Lục thị hai người họ vừa thảo luận công việc:
- Nói tình hình cho tôi biết coi.
- Dạ ở công trình bên thành phố B đang trong công trình thi công bên nhà đầu tư xuống kiểm tra thì phát hiện có vật liệu không chất lượng.
- Đã tìm hiểu nguyên nhân chưa.
- Dạ tôi đã tìm hiểu nhưng không có kết quả, bởi vì khi vật liệu chuyển xuống bên chúng ta kiểm tra rất kỹ rồi, tự dưng xảy ra chuyện như vậy tôi cũng thấy rất kì lạ, gần đó cũng không có camera giám sát, nên không có manh mối nào.
- Mở cuộc họp gấp.
- Dạ.
Sau 20 phút thì hai người đã tới Lục thị, khi thấy anh bước vào ai cũng cúi chào cẩn thận, không ai dám nhìn anh quá 3 giây bởi vì tổng tài nhà họ đang bận đi chơi với phu nhân mà Lục thị xảy ra chuyện ít gì cũng có bực bội trong người nên họ né được càng nhanh càng tốt.
Anh cùng Trần Niên không về phòng riêng của mình mà đi thẳng vào phòng họp.
Mở cửa ra tất cả mọi người đã ngồi chờ sẵn, thấy anh bước vào tất cả đều đứng lên cúi đầu chào anh phẩy tay ra hiệu mọi người ngồi xuống:
- Bắt đầu họp.
Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy giám đốc giám sát trình bày.
- Dạ Lục tổng hôm đó tôi đã kiểm tra tất cả đều không có sai sót gì, tôi đảm bảo.
Tôi còn ghi lại tất cả số lượng hàng đã nhận và loại hàng.
- Được rồi, Trần Niên cử người đi kiểm tra lại, liên lạc báo với nhà đầu tư chúng ta vẫn sẽ làm bằng vật liệu tốt, hãy xin lỗi họ và nói với họ khi nào điều tra ra sẽ báo với bên họ, nếu họ không tin tưởng có thể cho người tới giám sát công trình hàng ngày.
- Dạ.
Cuộc họp diễn ra trong 30p cũng đã xong anh trở về phòng làm việc của mình.
Vừa xuống máy bay đã phải chạy qua đây để họp khẩn cấp nên anh khá nhức đầu.
Ngồi trước máy tính anh nhấp miếng cafe cho tỉnh táo, anh lấy tay xoa xoa tâm mi.
Đem tất cả các hợp đồng, giấy tờ cần chữ ký của anh để mà ký, anh mới đi hai ngày mà chúng chất lên hai chồng cao vượt cả mặt anh.
Ngày qua tháng lại cũng đã hết một tháng, hôm nay là ngày cô trở lại thành phố A.
Một tháng qua cũng không thấy động tĩnh gì của Đỗ Thư, không biết cô ta đã không còn ý định gì hay cô ta đang suy tính cho một việc nào đó.
Tại sân bay.
Cô bước xuống sân bay có Cố Thành đi cùng kéo vali giúp cô vừa ra tới sảnh thì đã thấy Hà Uyên và Lục Dương đứng đợi.
Hà Uyên thấy