Vân Hi trở lại ngồi xuống bàn làm việc: "Đúng rồi chị dâu ngày mai em có ngày nghỉ phép, em có thể cùng chị tới đoàn làm phim xem chị quay phim được không?"
Uyển Ngưng xoa bóp chân mình ngẩng đầu nhìn cô hỏi: "Sao em lại có hứng thú tới đoàn làm phim vậy?"
"Bởi vì từ trước tới giờ em chưa từng đi đến phim trường nên rất tò mò lúc quay phim sẽ như thế nào.
Có được không chị dâu?"
Cô gật đầu đáp ứng: "Thôi được, cũng không có chuyện gì lớn.
Ngày mai chị đi quay hơi sớm nên ngày mai em phải thức sớm rồi."
Vân Hi vui vẻ nói: "Không thành vấn đề."
Mộng Uyển và Uyển Ngưng từ phòng bệnh đi ra ngoài thì nghe thấy giọng nói hào sảng vang lên khiến mọi người đều quay sang nhìn: "Chị dâu."
Uyển Ngưng thấy mọi người đều nhìn mình thì hai gò má hơi đỏ, cô nhìn người mặc quân trang trước mắt hình như lúc trước đã từng gặp qua vài lần: "Cảnh Minh?"
Cảnh Minh cười nói: "Chị dâu còn nhớ em sao? Mà sao hôm nay chị dâu ở đây?"
"Tất nhiên là còn nhớ.
Chị quay phim không cẩn thận bị trật chân nên mới tới đây còn cậu thì sao?"
Cảnh Minh sờ mũi: "Em có chút cảm mạo nên tới đây lấy thuốc."
Uyển Ngưng nghe vậy thì vội nói: "Vậy cậu đi lấy thuốc đi, hai người bọn tôi về trước."
"Vâng, vậy chị dâu trên đường về nhớ chú ý an toàn."
Cô gật đầu cùng Mộng Uyển đi tới chiếc xe đang đậu, Mộng Uyển nhanh tay mở cửa xe ra để cô đi vào ngồi xuống rồi bản thân vào sau.
Cảnh Minh nhìn thấy chiếc xe rời đi thì mới thu hồi tầm mắt xoay người vào bệnh viện.
Ngày hôm sau từ 4 giờ sáng hai người bọn cô đã thức, Mộng Uyển đi mua đồ ăn sáng sẵn tiện đi rước Vân Hi.
Uyển Ngưng thì ngồi trên sofa tay cầm kịch bản lật xem cảnh đóng hôm nay.
Tiếng mở cửa sau đó là giọng nói của hai cô gái, Vân Hi vươn vai đi tới: "Không ngờ lại thức sớm như vậy."
Mộng Uyển đi vào phòng bếp, Uyển Ngưng ngẩng đầu lên nhìn: "Không quen?"
Vân Hi lắc đầu ngồi xuống cạnh cô: "Cũng không hẳn, em trước giờ trực nhật ở bệnh viện chuyện thức sớm như vậy cũng bình thường thôi."
"Nếu chưa tỉnh ngủ chị kêu Mộng Uyển pha chút cà phê cho em."
"Được đó."
"Mộng Uyển em pha một ly cà phê sang cho Vân Hi."
Mộng Uyển ở trong phòng bếp vọng ra: "Dạ chị."
Ăn sáng xong ba người rời khỏi khách sạn đi lên chiếc xe đã đậu ngoài cửa.
Vân Hi cúi xuống nhìn chân cô hỏi: "Chân chị đã đỡ chút nào chưa?"
Uyển Ngưng tay cầm kịch bản đang chăm chú đọc nghe vậy thì trả lời: "Đã đỡ nhiều rồi."
Mộng Uyển đưa tay khều Vân Hi đưa bịch bánh sang, nhỏ giọng: "Chị ấy đang tập trung đọc kịch bản chúng ta tốt nhất đừng nên làm phiền chị ấy."
Vân Hi gật đầu có vẻ đã hiểu nhận lấy bịch bánh ngồi ăn: "Được."
Chiếc xe cũng đã tới phim trường, ba người bọn cô đi xuống cũng trùng hợp một chiếc xe cũng đi tới sau đó Duệ Khải và trợ lý anh ta bước xuống.
Uyển Ngưng được Mộng Uyển dìu tới cười nói: "Anh Duệ Khải buổi sáng tốt lành."
Duệ Khải nhìn xuống chân cô, hôm qua anh cũng có phim trường nên biết chuyện, gật đầu xem như là chào hỏi: "Chân cô đã đỡ hơn chưa?"
Cô mỉm cười trả lời: "Đã đỡ hơn nhiều rồi."
"Thế thì tốt, vào cùng đi."
Nhóm người bọn họ vào phòng trang điểm, bên trong Nhật Lệ đang ngồi để nhân viên trang điểm cho.
Mộng Uyển quay sang nói với Vân Hi đang đứng bên cạnh: "Chị Vân Hi phiền chị kéo ghế ra giúp em."
Vân Hi hiểu ý nhanh chóng kéo ghế ra để Uyển Ngưng ngồi vào.
Uyển Ngưng quay sang nhìn nhân viên trang điểm hôm qua đã trang điểm cho cô, gương mặt cô ấy đau khổ nhìn cô, cô mỉm cười trấn an.
Cô đưa tay ra: "Điện thoại."
Mộng Uyển vội đưa điện thoại sang: "Đây chị."
Cô nhận lấy mở điện thoại ra lướt mạng, bên cạnh luôn truyền tới giọng nói của Nhật Lệ: "Chân mày chỗ này không đậm, cô tô đậm lên chút đi."
"Nè cô có biết trang điểm không, sao chỗ đánh phấn này lại không đều?"
"Đường kẻ mắt lệch rồi cô vẽ lại đi."
Uyển Ngưng nhìn thời gian đã trôi qua 15 phút thì cau mày, đặt điện thoại lên bàn tiếng động không hề nhỏ khiến Mộng Uyển và Vân Hi đang đứng bên cạnh giật mình ngay cả Duệ Khải đang lướt điện thoại cũng ngẩng đầu quay sang nhìn.
Mộng Uyển biết chắc chắn là cô nổi giận rồi.
Uyển Ngưng quay sang nhìn thẳng cô ta: "Nếu cô cảm thấy cô ấy trang điểm không tốt thì đi kiếm người khác đi, để cô ấy lại cho tôi."
Nhật Lệ tức giận nhìn cô: "Tôi không đổi người trang điểm, với lại hôm nay tôi đến sớm cô cứ ngồi đó đợi đi."
Lúc này nhân viên trang điểm của Duệ Khải bước vào nhưng còn chưa tới chỗ anh thì nghe anh nói: "Uyển Ngưng dùng người trang điểm của tôi đi, tôi có cảnh quay sau cô nên cũng chưa cần gấp lắm."
Nhân viên trang điểm của anh nghe xong thì há hốc mồm kinh ngạc, đây là lần đầu tiên cô ấy nghe thấy anh nói như vậy.
Uyển Ngưng nghe vậy bất ngờ quay sang nhìn anh: "Như vậy không hay lắm."
"Không sao, chúng ta cùng công ty giúp đỡ nhau là chuyện thường tình."
Nhân viên trang điểm đó hồi thần nhanh chóng đi tới: "Không sao đâu, sẽ không làm chậm trễ tiến độ quay phim của cả hai."
Uyển Ngưng nhìn thời gian chẳng còn sớm nữa nên cũng đồng ý để cho nhân viên trang điểm: "Chuyện hôm nay cảm ơn anh."
Duệ Khải cong môi nhìn cô nhưng cô đang nhắm mắt để trang điểm nên không thấy: "Không có gì."
Mộng Uyển kéo Vân Hi qua bên kia ngồi xuống, Nhật Lệ tức giận cũng chẳng phàn nàn cố ý bắt lỗi chuyện trang điểm nữa.
Trang điểm thay đồ xong cũng đã gần một tiếng sau, Uyển Ngưng đi tới chỗ đạo diễn Mã chào ông rồi quay sang nói với Vân Hi: "Em muốn đi tham quan đâu có thể nói với Mộng Uyển để em ấy dẫn đi.
Chị đi quay phim trước."
Vân Hi vẫy tay với cô: "Chị cứ an tâm làm việc đừng lo cho em."
Ở trong phòng làm việc quân khu, Cảnh Minh đi tới báo cáo công việc với Vu Dương.
Sau khi báo cáo xong anh ta đứng đó cũng không có ý định đi ngay, Vu Dương nâng mắt lên nhìn anh ta trầm giọng hỏi: "Còn chuyện gì?"
"Em cũng không biết có nên nói hay không."
Vu Dương nhàn nhạt nói: "Có chuyện thì mau nói không thì đi làm việc khác."
Cảnh Minh đưa tay gãi đầu: "Chuyện là hôm qua em có bị cảm mạo nên