Uyển Ngưng ở trong bệnh viện hai ngày rồi làm thủ tục xuất viện còn Vu Dương thì bị cô ép ở lại để theo dõi tình hình vết thương.
Hôm nay ở bên trong đoàn phim, lúc cô vừa bước vào thì đạo diễn Mã đã chạy tới nhìn cô một lượt rồi xoay cô một vòng hỏi: "Cô đã đỡ hơn chưa? Có sao không?"
Cô nhìn ông cười nói: "Tôi đã đỡ hơn rồi đạo diễn Mã nhưng nếu ông mà vẫn còn có ý định xoay tôi tiếp thì tôi chắc chắn có sao."
Ông nghe vậy thì cười cười rút tay lại: "Cô không biết đâu, lúc đó khi tôi biết tin cô bị bắt cóc trong lòng tôi lo lắng đến chừng nào.
Cũng may bây giờ cô mọi thứ đều bình an, thế thì tốt rồi."
"Đã làm phiền đạo diễn Mã lo lắng rồi, tôi bây giờ cũng đã không sao."
Ông gật đầu nói: "Được rồi, cô đi vào phòng trang điểm đi.
Cô bây giờ cũng chỉ còn vài cảnh nữa là hoàn thành vai diễn rồi, cố lên."
"Vâng, tôi sẽ cố hết sức."
Cô và Mộng Uyển đi vào phòng trang điểm, bước vào đã thấy Duệ Khải đang ngồi nhắm mắt lại để nhân viên trang điểm.
Cô lên tiếng chào hỏi: "Anh Duệ Khải sáng tốt lành."
Duệ Khải nghe thấy tiếng cô thì mở mắt ra nhìn cô qua gương: "Buổi sáng tốt lành.
Hôm nay cô đã đi quay rồi sao? Sao không nghỉ ngơi thêm vài ngày rồi hãy quay lại làm việc."
Cô đi tới bàn trang điểm đối diện anh ngồi xuống, cười nói: "Tôi thấy cũng khỏe hơn rồi nên mới trở lại tiếp tục làm việc, với lại tôi cũng chỉ còn vài cảnh nữa thôi nên trở lại đóng cho xong."
Anh nghe vậy thì cũng không nói gì thêm, Mộng Uyển đi tới đưa ly nước sang cho cô.
Nhân viên trang điểm lúc này cũng bước vào phòng đi tới chỗ cô: "Chị Uyển Ngưng buổi sáng tốt lành."
Cô cầm lấy ly nước uống gật đầu với cô ấy: "Em buổi sáng tốt lành."
Nhân viên trang điểm mở hộp phấn ra, nói: "Chị hôm nay như thế nào rồi, đã khỏe hơn chưa? Em nghe nói chị bị bệnh nên mới xin nghỉ phép."
"Chị đã khỏe nhiều rồi, bây giờ cũng đã không sao nữa."
Nhân viên trang điểm dặn dò cô: "Thời tiết này đang lạnh dễ bị cảm lắm, chị nhớ ăn mặc nhiều vào một chút để giữ ấm cho cơ thể."
"Chị biết rồi, cảm ơn em." Cô đặt ly nước lên bàn để cho cô ấy trang điểm.
"Mà sắp tới giáng sinh rồi đó chị, chị đã có kế hoạch gì trong ngày đó chưa?"
Nghe cô ấy nói tới cô mới để ý thấy bây giờ trời cũng đã tháng 12, giáng sinh cũng sắp tới gần.
Cô vẫn chưa có kế hoạch gì cho ngày đó, cô cũng muốn đón giáng sinh với anh nhưng cô lại sắp về Thượng Hải vẫn chưa biết như thế nào.
Giờ nghỉ trưa cô đang ngồi đợi cơm hộp từ Mộng Uyển đem tới nhưng đợi một lát rồi mà vẫn chưa thấy đâu.
Cô ngồi lướt điện thoại thì nghe thấy một giọng nữ truyền tới: "Chị Uyển Ngưng."
Cô ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Vân Hi đang đi tới chỗ cô, trên tay còn cầm hộp cơm giữ nhiệt, đi bên cạnh còn có Mộng Uyển.
Cô nhìn cô ấy hỏi: "Sao em lại tới đây?"
Vân Hi đặt hộp cơm giữ nhiệt trên bàn, nói: "Em đem cơm trưa tới cho chị."
Mộng Uyển ở bên cạnh mở hộp cơm ra nhìn thấy toàn những món ăn ngon, bụng không nhịn được kêu lên một tiếng khiến cho hai người bọn họ quay sang nhìn rồi phì cười.
Uyển Ngưng nhận lấy cơm, cầm đũa lên gắp thịt bỏ vào miệng hỏi: "Em tới đây một mình sao?"
Vân Hi ngồi đối diện lắc đầu: "Không phải, Tư Nhuệ đưa em tới.
Khi nào em về thì gọi anh ấy tới đón."
Cô hỏi: "Có phải cậu ấy vì chuyện vừa rồi nên lo lắng em đi một mình không?"
"Dạ phải nên em nghĩ cứ khoảng thời gian này để anh ấy đưa đón để cho anh ấy yên tâm.
Qua thời gian rồi em mới đề nghị lại sau."
Cô gắp đồ ăn bỏ vào phần cơm của mình nghe vậy gật đầu: "Em nói cũng có lý.
Cậu ấy và Vu Dương đều vẫn còn ám ảnh chuyện xảy ra lúc đó.
Nếu không phải anh ấy bị bắt nằm trong bệnh viện để theo dõi thì việc chị đi làm anh ấy cũng sẽ đưa đón."
Vân Hi gắp tôm bỏ vào phần cơm cô: "Chị hôm đó làm em