Uyển Ngưng nhìn ly nước chanh trước mắt, trong đầu suy nghĩ không biết là ai đã gọi ly nước chanh cho cô.
Cô đưa mắt nhìn Duệ Khải đứng cách đó không xa đang uống rượu với mọi người, cô nhíu mày thầm nghĩ chẳng lẽ là anh ấy kêu.
Trong lúc cô còn chưa biết ai kêu thì nghe thấy một giọng nói ở sau lưng phát ra, tuy nhỏ nhưng đủ để cô nghe thấy: "Nước chanh này là em kêu cho chị dâu, chị uống đi."
Cô quay người lại nhìn thì thấy Vu Hạo đã đi sang chỗ khác, trên tay cầm ly rượu đang đứng nói chuyện với Nhạn Di.
Mặc Đình ngồi bên cạnh lay tay cô hỏi: "Em làm sao vậy?"
Cô nhanh chóng thu hồi tầm mắt, nhìn cô ấy nói: "Em không sao, đã khiến chị lo lắng rồi."
"Không sao thì tốt.
Em mau ăn một chút rồi uống nước chanh vào để giải rượu đi, sẽ đỡ hơn."
Cô gật đầu, cầm đũa lên nói: "Em biết rồi."
Cô nói rồi cầm đũa gắp đồ ăn lên ăn sau đó cầm ly nước chanh lên uống.
Sau khi ăn một chút đồ ăn xong và uống ly nước chanh vào cô cũng cảm thấy đã tốt lên không ít.
Cô thấy Mặc Đình cũng đã sang trò chuyện với mọi người rồi, cô cũng không thể ngồi ở đây được.
Cô cầm ly rượu lên quay sang nói: "Mộng Uyển, em ngồi ở đây đợi chị.
Chị qua đó chào hỏi mọi người."
Mộng Uyển cũng hiểu nên để cô đi chào hỏi như vậy mới không bị các cấp trên khác nhắm đến làm khó dễ, cô ấy gật đầu: "Dạ được, chị cứ đi đi.
Chị nhớ uống ít thôi đấy."
"Chị biết rồi." Nói rồi cô cầm ly rượu đứng dậy đi đến chỗ Nhạn Di và Vu Hạo, Mộng Uyển vẫn luôn nhìn bóng dáng cô không rời khỏi bởi vì sợ cô say rượu hay là không ổn ở đâu.
Một lát sau, Uyển Ngưng với hai gò má có chút đỏ trở về chỗ ngồi.
Mặc Đình cũng theo sau ngồi xuống bên cạnh, nói: "Nãy em uống cũng khá nhiều đấy, vẫn ổn chứ?"
Cô gật đầu, đưa tay vỗ lên hai má mình: "Em vẫn ổn mà, cũng chưa say đến mức không nhận thức được."
Mộng Uyển đưa ly nước sang cho cô: "Chị uống chút nước đi."
Cô gật đầu, nhận lấy ly nước uống một ngụm.
Lúc này Nhạn Di đi tới, trên người cô ấy cũng đã đầy mùi rượu, hai gò má đỏ ửng nhưng cô ấy vẫn còn khá tỉnh táo.
Nhạn Di nhìn bọn họ rồi nói: "Cũng không còn sớm nữa, các em về trước đi.
Ở đây giao cho chị và mọi người là được rồi."
Mặc Đình nghe vậy thì quay sang hỏi: "Như vậy có ổn không chị? Mọi người vẫn còn..."
Nhạn Di nhìn cô ấy lắc đầu: "Không sao, chị đã xin cho các em về trước nên em cứ về trước đi.
Dù gì các em cũng say rồi với trời đã trễ, mấy em lại là phụ nữ nữa.
Về trễ quá sẽ không an toàn."
Cô lúc này cũng đã nghe hết được những gì Nhạn Di nói, quay sang dặn dò: "Vậy được, chị cũng đã say rồi nên uống ít lại.
Với lại nhớ về sớm một chút."
Nhạn Di vỗ vai cô, gật đầu: "Chị biết rồi.
Vậy chị đi sang chỗ mọi người trước đây.
Các em về cẩn thận, chú ý an toàn."
Nhạn Di nói rồi xoay người rời đi, Mặc Đình nhìn cô nói: "Vậy chúng ta cũng về thôi."
Cô gật đầu rồi cầm túi xách lên cùng Mặc Đình và Mộng Uyển rời khỏi phòng.
Trên đường đi ra ngoài ba người đang trò chuyện vui vẻ thì có một giọng nói ở phía sau gọi lại: "Uyển Ngưng."
Ba người dừng chân quay lại thì thấy Duệ Khải đang đi tới, Uyển Ngưng còn ngửi được mùi rượu trên người anh ta.
Cô mỉm cười nhìn anh rồi hỏi: "Anh kêu em lại là có chuyện gì sao?"
Duệ Khải đút tay vào túi, nói: "Giờ cũng đã trễ, tôi không yên tâm để cô với trợ lý về như này.
Để tôi đưa cô về."
Cô nghe vậy thì nhanh chóng lắc đầu đang định lên tiếng từ chối thì phía sau truyền tới giọng nói khá quen thuộc: "Không cần đâu, tôi đưa cô ấy về là được rồi."
Cô quay lại nhìn thì thấy Vu Dương từng bước đang đi lại gần chỗ cô, anh hôm nay đã không còn mặc quân trang như mọi ngày mà thay vào đó anh mặc một chiếc áo sơ mi xanh phối với quần đen.
Anh nhìn thấy cô thì cong khóe miệng, đưa tay ôm lấy eo cô kéo về phía mình: "Anh cứ yên tâm, tôi là chồng của cô ấy sẽ đưa cô ấy về nhà an toàn."
Duệ Khải