Kỷ Minh Thành băng bó vết thương xong liền quay trở lại phòng làm việc của Mạc Ái Ly, cậu ta cũng tình cờ nghe được người đàn ông kia đòi cưới cô về làm vợ...
"Này thằng kia, tâm thần phải có chọn lọc, mày có muốn ngày mai cái đầu của mày được treo lủng lẳng trước cửa nhà còn hàm răng thì nằm trên cổ của mẹ mày không?"
Mạc Ái Ly liếc nhìn Kỷ Minh Thành khiến cậu ta nhíu mày, rõ ràng cậu ta đâu có nói gì sai?
"Tôi nói thật đấy, Phong Cảnh Thần mà biết có thằng nào dòm ngó cô thì hắn không tha cho tên đó đâu, cô biết hắn điên cỡ nào mà..."
Mạc Ái Ly biết nhưng chuyện này thì liên quan quái gì đến cô cơ chứ.
Bây giờ cô chỉ cần Kỷ Minh Thành ngậm miệng lại đứng yên một chỗ là được...
"Cậu muốn nghe thì đứng yên đi, còn lảm nhảm nữa là tôi trả cậu về với sếp của cậu đấy!"
Mạc Ái Ly thay đổi thái độ hoàn toàn khi đối mặt với hai mẹ con Lâm Uyển, cô không thể tiếp tục cuộc trò chuyện nếu Tiêu Túc vẫn giữ thái độ cợt nhả như thế này...
"Ngày mai dì đưa con trai đến đây một lần nữa để cháu hỏi chuyện nhé! Dì nhớ đừng cho con mình tiếp xúc với đồ vật sắc nhọn, cẩn thận đả thương người khác..."
Lâm Uyển vui mừng gật đầu, bà liên tục cúi đầu cảm ơn Mạc Ái Ly trước khi đưa con trai về.
Ngay cả tiền bồi thường cho Kỷ Minh Thành và tiền chữa bệnh cũng được bà thanh toán dưới quầy dịch vụ.
Chứng tỏ bà là một người có tiền nhưng lại khổ tâm, nên khuôn mặt của bà trông già đi trước tuổi...
"Này cậu bao nhiêu tuổi rồi mà cậu cứ nói chuyện như trẻ con thế? Vả lại cậu chấp gì những người bị bệnh tâm lý?"
Kỷ Minh Thành kéo ghế ngồi đối diện Mạc Ái Ly, cậu ta tỏ thái độ bực bội...
"Tôi ba mươi tuổi rồi đấy thưa bác sĩ! Tôi cứ thíc chấp nhặt với mấy thằng đấy, cô làm gì được tôi?"
Mạc Ái Ly mở to mắt kinh ngạc, làm quái gì có tên đàn ông ba mươi tuổi nào lại trẻ con như thế này cơ chứ? Dù sao thì Kỷ Minh Thành cũng lớn tuổi hơn cô nên cô đành đổi lại xưng hô...
"Tôi chịu thua, mà sao anh không về đi? Vết thương cũng được băng bó cẩn thận rồi mà?"
Kỷ Minh Thành ngập ngừng, cậu ta muốn nói nhưng không biết nên bày tỏ thế nào để Mạc Ái Ly có thể hiểu ý...
"Chuyện là...ừm...cái cô y tá lúc nãy...thật sự rất hợp mắt tôi..."
Mạc Ái Ly nghe có mấy chữ cũng biết Kỷ Minh Thành định nói cái gì, cô lấy một tờ giấy ra liền viết viết cái gì lên đó rồi đưa cho Kỷ Minh Thành cầm...
"Đây là số điện thoại của San Tiểu Ái, anh nói chuyện với người ta thì đừng có hùng hùng hổ hổ, cũng đừng chửi thề hay nói lời tục tĩu.
Con bé là người rất dịu dàng hiền lành, chỉ cần chịu uất ức một chút là khóc