Sau khi dùng bữa tối ở nhà xong, Phong Cảnh Thần tiếp tục đến thư phòng để giải quyết công việc còn đang dang dở, còn Mạc Ái Ly thì trở về phòng để nghỉ ngơi trước.
Mạc Ái Ly ngồi trong một không gian yên tĩnh và thư thái, ánh sáng mờ ảo từ ánh trăng chiếu qua cửa sổ tạo ra một bầu không khí ấm áp và dịu dàng.
Trong lúc đợi Phong Cảnh Thành về phòng thì Mạc Ái Ly tranh thủ đọc một vài cuốn sách cô thích, nó cũng rất có ích cho nghề nghiệp mà cô đang theo đuổi.
Dù sao Mạc Ái Ly cũng có rất nhiều sách muốn đọc trước đó nhưng cô lại không có đủ thời gian.
Cô cũng cảm thấy việc đọc nhiều sách sẽ tốt cho sự phát triển của bé con trong bụng của mình.
Mạc Ái Ly có rất nhiều dự định trong tương lai, chỉ là cô sợ bản thân mình không có đủ thời gian để thực hiện những chuyện đó, có lẽ cô vẫn phải lên một danh sách những việc cần làm rồi…
Mạc Ái Ly đọc sách một lúc lâu thì cô cảm thấy có chút mỏi mắt, cô ngước lên nhìn đồng hồ thì bây giờ đã hơn mười hai giờ đêm, nhưng Phong Cảnh Thần không có dấu hiệu của việc rời khỏi thư phòng.
Có khả năng hắn sẽ phải thức suốt đêm để giải quyết công việc.
Mạc Ái Ly rời khỏi phòng ngủ, cô quyết định xuống nhà bếp để pha cho hắn một ly cà phê và làm chút đồ ăn vặt, tuy cô không thể giúp được nhiều nhưng ít ra cô có thể khiến hắn cảm thấy an tâm.
Mạc Ái Ly bê một khay đồ gồm cà phê và bánh lên thư phòng của Phong Cảnh Thần, cô gõ cửa hai cái trước khi bước vào…
“Em có pha cà phê cho anh, anh cũng chú ý sức khoẻ, đừng làm việc quá sức nhé!”
Phong Cảnh Thần ngoắc Mạc Ái Ly lại, hắn nhanh chóng kéo cô ngồi vào trong lòng mình, sau đó làm ra vẻ mệt mỏi mà dựa vào vai cô muốn tìm kiếm sự an ủi…
“Anh mệt quá đi mất, em hôn anh một cái được không? Hay hôn mấy cái cũng được…”
Mạc Ái Ly đưa tay xoa đầu Phong Cảnh Thần, cô thầm nghĩ thà hắn cứ vùi đầu vào công việc như thế này còn tốt hơn là làm những chuyện phi pháp như buôn lậu vũ khí hay thuốc súng, nếu được cô vẫn muốn hắn bỏ những công việc này càng sớm càng tốt…
“Nhân tiện em cũng muốn nói chuyện này với anh.
Liệu anh có thể ngừng cái việc nguy hiểm mà anh đang làm được không?”
Phong Cảnh Thần ngẩng mặt lên, hắn dùng ánh mắt có phần khó chịu nhìn về phía Mạc Ái Ly, hắn không nghĩ sẽ có ngày cô hỏi chuyện này…
“Anh có thể đáp ứng em tất cả mọi chuyện, riêng chuyện đó thì không được!”
Mạc Ái Ly cũng chỉ ngậm ngùi gật đầu, cô đoán chuyện kết thúc việc đó không hề đơn giản như cô đang nghĩ nên Phong Cảnh Thần mới có thái độ khá gay gắt như vậy…
“Vậy anh hứa em đi, anh đừng để bản thân mình bị thương giống như ngày hôm đó nữa…”
Lúc này Phong Cảnh Thần mới thả lỏng gương mặt, hắn ôm chặt Mạc Ái Ly vào lòng, sau đó hôn mấy cái lên má cô…
“Sao hôm nay em ngủ trễ thế? Nhớ anh quá nên không ngủ được à?”
Mạc Ái Ly liếc nhìn Phong Cảnh Thần, tại sao trên đời này lại có một người không biết xấu hổ mà nói ra được câu đó cơ chứ?
“Em chỉ sợ anh làm việc nhiều đến