Phong Cảnh Thần cố tình giải quyết xong công việc của ngày mai để tranh thủ thời gian đến bệnh viện khám thai cùng Mạc Ái Ly.
Vì hắn đã hứa với cô nên hắn không thể thất hứa được.
Một phần cũng là vì hắn muốn đồng hành cùng cô trong tất cả những lúc mà cô thật sự còn hắn…
Lúc Phong Cảnh Thần chuẩn bị đi ngủ thì đột nhiên hắn lại nhận được điện thoại từ một số lạ khiến hắn cảm thấy không yên tâm.
Đối với những cuộc gọi như vậy thì Phong Cảnh Thần đều lựa chọn việc tắt máy thay vì nghe đầu dây bên kia nói nhảm…
Sau khi Phong Cảnh Thần tắt máy không lâu thì số điện thoại kia lại gọi thêm một lần nữa, hắn vẫn theo thói quen tắt máy vì nghĩ đây là việc không cần thiết, nhưng số điện thoại đó cứ liên tục gọi cho hắn khiến Phong Cảnh Thần bực mình, hắn tìm đại một lý do nào đó để ra ngoài nghe thử xem kẻ gọi đến rốt cuộc muốn làm gì…
Ngay khi Phong Cảnh Thần vừa nhận cuộc gọi thì đầu dây bên kia đã nhanh chóng lên tiếng chào hắn, giọng nói của anh vô cùng quen thuộc…
“Tôi cứ tưởng ngài sẽ tắt máy nữa đấy, nhưng may mắn sao ngài vẫn nhận điện thoại của tôi!”
Phong Cảnh Thần cố lục lại trí nhớ về giọng nói này, rõ ràng hắn đã nghe được ở đâu đó nhưng không để lại ấn tượng quá sâu đậm với hắn…
“Mày có giây để giới thiệu bản thân và trăn trối đấy!”
Đầu dây bên kia có chút giật mình vì không nghĩ rằng Phong Cảnh Thần lại quên anh ta nhanh như vậy, rõ ràng bọn họ mới gặp nhau gần đây nhưng hắn lại quên béng đi như chưa từng có chuyện gì xảy ra trước đó…
“Chúng ta đã gặp nhau ở Mạc gia trước đây rồi, tên tôi là Thiên Hàn Đình, chẳng lẽ ngài không nhớ tôi sao?”
Phong Cảnh Thần còn chưa tìm thằng khốn này để tính sổ vậy mà anh ta đã tự tìm tới tận đây rồi, không những vậy tên khốn này còn dám điều tra đến tận số điện thoại riêng của hắn, nhưng kẻ thù đã tìm đến thì ngại gì mà hắn lại không tiếp đón…
“Mày còn một giây để trăng trối!”
Thiên Hàn Đình hơi giật mình, anh ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh để đáp lời Phong Cảnh Thần.
Dù gì luật pháp cũng rất nghiêm minh, không thể nào để cho một tên giết người hoành hành như vậy được…
“Tôi không muốn dài dòng nữa, lúc trước tôi đã rất thắc mắc tại sao cha của Mạc Ái Ly lại sợ hãi và kính cẩn anh như vậy, theo như tôi điều tra được thì hai người chưa từng gặp nhau trước đó trong việc làm ăn và gia đình nhà họ Mạc cũng không đắc tội gì anh nên họ không thể nào cúi đầu trước anh được…”
“Cho đến một ngày thì thuộc hạ của tôi đã phát hiện ra một chuyện khá hay ho, cách đây 20 năm trước, Mạc Hà chính là thuộc hạ của cha anh có đúng không?”
Phong Cảnh Thần nhíu mày, tay hắn nắm chặt lấy lan can, ánh mắt dần trở nên vô định, giọng nói trầm thấp phát ra như đang đe dọa Thiên Hàn Đình…
“Vào thẳng vấn đề đi, rốt cuộc mày muốn gì?”
Thiên Hàn Đình mỉm cười trước phản ứng của Phong Cảnh Thần, dường như suy đoán của anh ta