Coca Thêm Đường

Muỗng đường thứ hai tám


trước sau

Bùm!

Tiếng súng vang lên, các bạn học sinh như mũi tên rời khỏi cung, sôi nổi bắt đầu chạy.

Sân thể dục rộng 400 mét, muốn chạy 1500 mét phải hoàn thành ba vòng cộng thêm nửa vòng nữa.

"A! Lâm Khả cố lên!"

Lâm Khả chạy, hơi thở dốc, mới chạy được non nửa một vòng, cô liền nghe thấy có người gọi tên mình ở bên cạnh, cô nghiêng đầu, vừa vặn thấy Diệp Thần đang đứng ở mép biên, miệng cười tươi, hướng cô vẫy vẫy, mà phía sau Diệp Thần có không ít nữ sinh vây quanh...

Ha ha ——

Thật là một nam sinh đáng yêu, trong lòng Lâm Khả nghĩ.

Hộc hộc ——

Thùng thùng —— cộp cộp cộp —— soạt soạt ——

Tiếng bước chân chạy xung quanh vang lên, có người chạy nhanh, bước chân như đá, mạnh mẽ tràn đầy sức lực; có người chạy chậm, bước chân như gió, nhẹ nhàng uyển chuyển không chút tiếng động.

Lâm Khả vừa mới chạy một vòng, liền cảm thấy không còn chút sức lực nào.

"Hộc hộc ——" mệt muốn chết.

Lâm Khả thở hổn hển, sắc mặt đỏ lên, trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi, hai cánh tay vung vẩy có chút đau.

"Lâm Khả, đừng chạy nữa." Một giọng nói trầm thấp quen thuộc từ bên cạnh vang lên.

Lâm Khả thở phì phì ngẩng đầu, liền thấy Doãn Hàng đang chạy theo bên cạnh cô, mặt mày tinh tế nhăn lại, không hề có chút hứng thú nào.

"Hộc hộc —— không —— không sao cả —— tớ muốn chạy xong —— " Giọng nói mềm mại của Lâm Khả hơi đứt quãng, cô cười với Doãn Hàng một cái: "Nói với tớ...cố lên đi."

Lâm Khả quay đầu, tiếp tục bước từng bước nhỏ, hướng về phía trước mà chạy.

Doãn Hàng nhìn theo bóng dáng cô, mặt mày càng nhăn lại, đôi tay không kìm được mà siết chặt, gân xanh trên mu bàn tay có thể nhìn thấy rõ.

Thật là ngốc nghếch mà, còn cố tỏ ra mình mạnh mẽ. Doãn Hàng nghĩ vậy.

Hộc hộc ——

Vòng thứ hai.

Đùng —— đùng —— đùng.

Mới chạy vòng thứ hai, Lâm Khả cảm tưởng hai chân mình bắt đầu nhũn ra, mồ hôi trên trán lăn xuống hai gò má, cô duỗi tay lau đi, không thì cũng mặc kệ cho nó chảy xuống.

Hô hấp cô càng thêm dồn dập: "Hộc —— hộc ——"

Lâm Khả có cảm giác như có một hòn đá lớn đè lên ngực mình vậy, cô hít thở có chút khó chịu, cảnh vật trước mắt cũng bắt đầu có chút mơ hồ.

"Lâm Khả!" Doãn Hàng nhìn sắc mặt Lâm Khả dần tái nhợt đi, bước chân có hơi loạng choạng, không khỏi khẩn trương lên, cậu đi nhanh đến bên cô, chậm rãi chạy theo cô: "Lâm Khả, đừng chạy nữa, từ bỏ đi."

Lâm Khả cắn môi dưới, thở dốc nói: "Không được...tớ...không thể...từ bỏ."

Cô không muốn Tô Mạt coi thường mình!

"Lâm Khả!"

Lâm Khả nghiêng đầu nhìn Doãn Hàng, khó khăn nhìn cậu nở một nụ cười: "Đợi tớ...chạy xong..."

Doãn Hàng nhìn khóe môi Lâm Khả cong lên, trong lòng nổi lên một cảm giác khác lạ, cậu không biết đây có phải là đau lòng không, nhưng cậu lại không đành lòng cự tuyệt: "..."

"Được."

Hai chân Lâm Khả có chút mệt mỏi, cánh tay huơ huơ, thở hổn hển chạy vội.

Cô không nhìn thấy các vận động viên dự thi trước mắt, cũng không nhìn thấy đội cổ động viên, lại càng không nhìn thấy các bạn học khác, trước mắt cô chỉ nhìn thấy một khoảng mờ ảo, cùng hình ảnh có chút mơ hồ của Doãn Hàng ——

Cảnh vật trước mắt càng thêm mơ hồ, bước chân tựa như có gì đó kéo lại, trước ngực có gì đó đè lên làm Lâm Khả có chút không thở nổi, cô cảm giác mình giống như một đứa trẻ sắp chết đuối, muốn thoát khỏi cơn đại hồng thủy, những nỗ lực kêu gọi cứu mạng dần biến mất ——

Trước mặt tối sầm lại, cô cảm giác chính mình thật mạnh chìm sâu vào đáy biển!

"Lâm Khả!"

Tri giác dần biến mất, cô nghe thấy hình như có người gọi tên mình.

Là Doãn Hàng sao?

Cô muốn mở to mắt ra nhìn, cố dùng sức, cuối cùng là từ bỏ, sâu đó rơi vào trong bóng tối vô tận.

——

Diệp Thần vẫn luôn quan sát Lâm Khả, cậu cho rằng thể lực của Lâm Khả đã cạn kiệt, nhưng không nghĩ tới cô lại ở trước mắt mình, hôn mê bất tỉnh.

Trong nháy mắt Lâm Khả ngất đi, sắc mặt Diệp Thần tái đi, cậu hô lên một tiếng, bỏ mặc hết âm thanh huyên náo xung quanh, nhanh chóng chạy tới.

Cậu muốn đến gần Lâm Khả, đã bị một ngoại lực mạnh mẽ đẩy ra.

Diệp Thần nhíu mày, vừa định quát lớn lên, liền thấy một nam sinh cao hơn mình, sắc mặt vô cùng khó coi đỡ Lâm Khả dậy, trong miệng khẽ gọi tên cô.

Người này ——

Là nam sinh vừa nãy đứng bên cạnh Lâm Khả ——

Nam sinh này cũng thật đẹp trai, nhưng cái sự đẹp trai đó lại không giống mình ——

Đây chính là anh trai trong lời đồn của Lâm Khả, Doãn Hàng?

Một loạt câu hỏi hiện lên không có một lời giải đáp, đợi đến khi tinh thần cậu hồi phục lại, cậu
đã sớm thấy nam sinh tuấn tú kia bế Lâm Khả đi về phía phòng y tế.

Diệp Thần méo miệng, cảm thấy vô vị đứng lên, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi bọn họ.

"A, có anh trai Lâm Khả đi cùng thì không cần lo lắng nữa."

"Nhìn mặt Doãn Hàng lúc nãy, làm tớ sợ muốn chết."

"Khả Khả thật may mắn, có một người anh trai đẹp trai như vậy."

Tiếng bạn học xung quanh ồn áo kéo suy nghĩ của Diệp Thần trở lại, đem hai tay đút vào trong túi quần, trong đầu nổi lên một suy nghĩ, khẽ gật đầu.

Quả nhiên là anh của Lâm Khả —— Doãn Hàng.

——

Trong nháy mắt Doãn Hàng thấy Lâm Khả ngã xuống, trái tim chưa bao giờ rung động đột nhiên nhảy lên, cậu chạy nhanh tới, đem Lâm Khả ôm vào lòng.

Cậu nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, trong lòng nóng như lửa đốt, cái cảm xúc xa lạ trong nháy mắt bao vây lấy suy nghĩ cậu, Doãn Hàng không kịp nghĩ nhiều, liền bế Lâm Khả lên, đi nhanh về hướng phòng y tế.

Cậu vừa đi vừa cúi đầu nhìn Lâm Khả.

Hai mắt Lâm Khả nhắm chặt, mặt trắng bệch, nhưng trong miệng vẫn lẩm bẩm: "Thi đấu...tớ...muốn kiên trì...kiên trì..."

Doãn Hàng nhíu mày, nắm chặt lấy tay cô: "Đồ ngốc."

Rõ ràng là rất ngốc nghếch, lại còn cố tỏ ra là mình mạnh mẽ, thật cân xứng với nhau.

Uỳnh ——

Doãn Hàng không chút khách khí đá vào cửa phòng y tế, một người đàn ông bên trong đang uống nước cả kinh, suýt nữa thì sặc đến khí quản.

Vừa nhìn thấy cậu liền tức giận nói: "Doãn Hàng, em bị điên à?"

Doãn Hàng dịu dàng đặt Lâm Khả lên giường, sau đó không chút khách khí đem người đàn ông kia kéo đến trước mặt Lâm Khả: "Khám bệnh."

Người đàn ông kia liếc mắt nhìn gương mặt đang nôn nóng của Doãn Hàng, lại nhìn Lâm Khả đang hôn mê bất tỉnh nằm trên giường, trộm cười, sau đó thong thả lấy túi đường glucozo ra: "Chậc chậc, tôi còn tưởng ai làm cho Doãn Hàng đại soái ca lớn như vậy rồi còn nổi giận, hóa ra là vì vị tiểu thư đây bị thương."

Doãn Hàng nhíu mày: "Ít nỏi nhảm."

Người đàn ông kia xoa mũi: "Thật là không thân thiện gì cả."

Người đàn ông đó đem túi đường treo lên trên giá, sau đó cắm ống truyền vào tay Lâm Khả, sau đó lại lấy dung dịch sát khuẩn Povidon-iod giúp cô khử trùng vết thương trên đầu gối.

Sau khi làm xong, người đàn ông khi nhàn nhã ngồi trên ghế xoay, cầm lấy bình trà nóng rót ra, sau đó nhìn Doãn Hàng: "Tại sao em không ngăn cản cô nhóc này tham gia chạy cự li dài? Thân thể cô ấy không phải là không thích hợp để vận động sao?"

Doãn Hàng ngồi bên cạnh Lâm Khả, nhẹ nhàng giúp cô chỉnh lại tóc trên trán: "Tô Mạt đăng kí cho cô ấy."

Người đàn ông kia nhướng mày: "Chậc chậc, Tô Mạt như vậy mà lòng dạ thật hẹp hòi? Ngay cả em gái cậu cũng không buông tha?"

Doãn Hàng không nói tiếp, trầm mặc ngồi một bên, lặng lẽ vô thức xoa xoa tay Lâm Khả.

Người đàn ông kia bất đắc dĩ lắc đầu: "Nhớ trước đây, em sợ Tiểu Khả sẽ trở thành cái gai trong mắt bạn học, vì bảo vệ em ấy, đi ngược lại với tâm ý của mình, nói với mọi người em ấy là em gái em, nhưng nhìn xem, rất nhiều nữ sinh thích em vẫn ghen ghét em ấy."

Lông mày Doãn Hàng càng nhăn lại.

Người đàn ông kia uống một ngụm nước, lại tiếp tục nói tiếp: "Vậy nên, Doãn Hàng, chỉ còn hai năm nữa, em định làm gì? Sau này làm sao có thể bảo vệ em ấy được?"

Doãn Hàng trầm mặc một lúc, thở dài.

"Giúp em."

Người đàn ông kia nhướng mày: "Ha ha, vậy là thích cô ấy sao?"

Doãn Hàng không nói tiếp, người đàn ông kia cũng không có ý định đùa với tử thần, nhún nhún vai nói: "Không thành vấn đề, dù sao anh cũng rất thích Tiểu Khả."

Doãn Hàng:...

[NOTE]: Truyện được đăng tại Wattpad và Wordpress của Uri Micasa.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện