Coca Thêm Đường

Muỗng đường thứ chín


trước sau

Chiều tối cuối thu, hơi nóng đã tan biến đi, gió thổi nhẹ qua, đem đến cảm giác hơi lạnh.

Bởi vì hôm nay là ngày lễ Quốc Khánh, lại rơi vào cuối tháng 9, trên sân trường rộng lớn rất vắng, hầu như không có bóng người.

Lâm Khả cầm cái chổi trong tay, ngoan ngoãn quét lá rụng trên sân thể dục, động tác vô cùng nhẹ nhàng, như sợ làm đau những chiếc lá kia. Cô cau mày, mắt trông mong nhìn ra xa xa, không biết là đang nhìn cái gì, nhìn nửa ngày, lại thất vọng cúi đầu xuống.

Thẩm Nhất đang ngồi trên bậc thang, cặp sách hai người để một bên, nhìn theo hướng Lâm Khả vừa nhìn, sau đó quay lại nhìn cô, bất đắc dĩ lắc đầu: "Khả Khả, đừng nhìn nữa, bảo bối cục cưng của cậu đã trở về nhà từ sớm rồi."

Nghe Thẩm Nhất nói, gương mặt Lâm Khả bỗng nhiên đỏ lên, cô nắm chặt cái chổi, hai mắt mở to, vội tìm lí do để giải thích: "Ai...ai nói là tớ đang tìm cậu ấy..."

Thẩm Nhất: "A a a, cậu không tìm cậu ấy, cậu chỉ là đang nhìn ngắm phong cảnh, được chưa". Nói xong, Thẩm Nhất còn cười cười đầy vẻ trêu chọc.

Lâm Khả bị người kia nhìn thấu tâm can nên thấy chốt dạ, cô hướng về Thẩm Nhất lè lưỡi làm mặt quỷ, sau đó xoay người tiếp tục quét lá rụng trên sân.

Thẩm Nhất nhìn theo bóng dáng nhỏ xinh đang quét lá của Lâm Khả, trong lòng lặng lẽ thở dài.

Thật là một nha đầu ngốc mà ——

Hôm nay là ngày nghỉ lễ, đừng nói là các giáo viên vội về quê, ngay cả học sinh cũng vô cùng vui vẻ, hết giờ học liền nhanh chóng trở về nhà, ai quản tới cô có quét sân hay không. Nếu là Thẩm Nhất cô thì đã sớm về rồi, chỉ có Lâm Khả ngây thơ vẫn còn ở đây thôi.

Thẩm Nhất oán trách làm sao Lâm Khả có thể ngốc như vậy, vốn đã nói với cô ấy là sân trường vô cùng sạch sẽ, không cần đến quét, ai ngờ cô nàng kia không lọt tai câu nào, còn nói rằng chính mình làm sai, thầy Triệu phạt là đúng, hơn nữa muốn tự mình gánh vác hết trách nhiệm.

Người này làm sao lại ngốc vậy? Tại sao? Tại sao?

Thẩm Nhất cho rằng, Lâm Khả ngây thơ như vậy, sống trong hoàng cung thời cổ đại, tuyệt đối không sống quá hai ngày.

Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, chính mình cũng là thích tính cách này của cô, nên mới cùng cô trở thành bạn bè thân thiết như vậy.

"Này, cậu đang suy nghĩ gì thế?". Thẩm Nhất suy nghĩ đến thất thần, bỗng thấy bả vai mình bị một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy.

Quay đầu lại liền thấy gương
mặt nhỏ hồng của Lâm Khả, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh mình, trời hơi lạnh, nhưng trán lại lấm tấm mồ hôi, xem ra là quét vô cùng nghiêm túc: "Mệt mỏi quá.". Thanh âm mềm mềm như một con mèo nhỏ.

Thẩm Nhất liến nhìn cái chổi bên cạnh người kia, nói: "Quét xong rồi hả?"

Lâm Khả ngoan ngoãn gật đầu, gương mặt đắc ý cười cười: "Cậu xem, tớ quét rất sạch sẽ đó." Nói xong, đem hai tay giang ra, ý nói trẫm đây vì ngươi đánh hạ cả giang sơn, chọc cười Thẩm Nhất.

"Khả Khả, cậu thật khờ."

Lâm Khả trừng mắt nhìn Thẩm Nhất, từ trong lỗ mũi rầm rì: "Hừ hừ, tớ đâu có ngốc đâu."

Nhìn bộ dạng kiêu ngạo của Lâm Khả, Thẩm Nhất xoa xoa mái tóc mềm mại của cô: "Ừ ừ, Khả Khả của chúng ta lợi hại nhất."

"Nào, Nhất Nhất, tóc rối giờ." Lâm Khả ôm đầu, bất mãn lầm bầm.

Thẩm Nhất nhịn không được véo véo hai má mềm mềm, lại không sử dụng chút lực nào: "Khả Khả, tớ chờ cậu mà cậu báo đáp tớ như này à, nói xem ngoại trừ tớ ra có ai ở lại với cậu không."

Lâm Khả cười hì hì với Thẩm Nhất, ngọt ngào làm nũng: "A, Nhất Nhất là tốt nhất"

Thẩm Nhất là con gái, thật không thích những đứa con gái khác làm nũng với mình. Nhưng không biết vì cái gì, chính cô rất thích nhìn Lâm Khả làm nũng mình, nhìn mềm mại thích mắt, thật giống con mèo nhỏ mà.

"Nhất định phải đối xử thật tốt đó."

"Vậy ư". Hai mắt Lâm Khả lay động, ngón trỏ dừng trên môi, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: "A..."

Hai mắt Lâm Khả sáng lên, cô quay đầu, gương mặt tươi cười: "A...tớ mời cậu ăn bánh kem nhé." Trên má hai lúm đồng tiên lớn hiện ra.

Thẩm Nhất nhướng mày: "Bánh kem ư? Để tớ suy nghĩ."

"A, còn phải đợi suy nghĩ nữa ư..." Lâm Khả ỉu xìu.

Nhìn bộ dạng trông chờ của Lâm Khả, Thẩm Nhất không nhịn được cười to: "Ha ha ha ha, tớ đùa thôi."

"Này, Nhất Nhất, cậu thật đáng ghét."

Hai cô gái ở trên sân thể dục ầm ĩ đuổi bắt nhau, lại không biết rằng, ở một gốc cây xa xa, một người đang yên lặng nhìn cô, khóe miệng mỉm cười.

[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại Wattpad và Wordpress của Uri Micasa.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện