Kiên không tài nào ngủ nổi, cứ nhắm mắt lại là nghe tiếng khóc trẻ con...tiếng khóc ấy lúc xa lúc gần, khi kề bên cạnh.
Gần đây xảy ra rất nhiều chuyện lạ, từ chuyện Kiên thấy có người xuất hiện bên cửa sổ với thân hình ướt sũng, rồi đến chuyện của Hà.
Hôm nay, lại xuất hiện tiếng khóc của trẻ con.
Kiên không tin trên đời này có chuyện ma quỷ, nhưng thông qua những việc xảy ra với mình thì Kiên không thể không tin trên đời thật sự có ma, thế giới tâm linh thật sự có tồn tại.
Cộp...cộp...cộp...
Nghe có tiếng bước chân càng lúc càng đến gần cửa phòng của Kiên, Kiên nhìn chằm chằm ra cửa nhưng mãi không thấy ai, chỉ nghe được âm thanh của tiếng guốc khua đều xuống mặt sàn...tiếng guốc khua rất chậm rãi và vững chãi.
Tiếng guốc cứ lẩn quẩn trước cửa phòng Kiên rồi dừng lại, một lúc sau thì xa dần.
Kiên chợt nhíu mày "chuyện quỷ gì thế này ?"
Liên à Liên, có ở trong nhà không con ?
Nghe tiếng bà cụ gọi Liên từ đầu ngõ, Kiên lo lắng chạy ra phòng khách "Là mẹ, mẹ đã về rồi !"
Kiên nhìn mẹ mình đang chống gậy đi từ cổng rào vào mà lòng nơm nớp lo sợ "chết rồi, chuyện của Liên nên giải thích với mẹ thế nào đây ?"
Anh đi đi lại lại...
Liên...có đó không con ?
Thấy Kiên đi đi lại lại, bà cụ bực mình quát lớn "mày làm gì cứ như gà mắc tóc thế ?"
"À ! Mẹ đã về..."
Mày làm sao thế ?
"Dạ..."
Thế Liên đâu rồi ?
"Dạ, cô ấy...cô ấy !"
Nó thế nào ?"
"À, mà sao mẹ về sớm thế ?"
Hả, ý mày là tao không nên về à ? Thấy tao thì mày gai mắt lắm à ?
"Lạy mẹ, con nào có ý đó !"
Vậy ý mày là thế nào ?
Kiên phiền não thở dài, anh luôn cạn lý trước mặt mẹ mình.
Sao vậy ? Tao hỏi mày Liên đâu ?
"Dạ, cô ấy bỏ nhà ra đi rồi mẹ ạ !"
Tại sao ?
"Chắc là đã đi theo người đàn ông khác rồi ạ !"
Bà cụ nửa tin nửa ngờ, trong cảm nhận của bà thì Liên không phải là loại phụ nữ trắc nết, nhưng bà lại không biết vì sao Liên lại bỏ đi.
Kiên tìm lời dỗ ngọt mẹ già, anh rót tách trà rồi hai tay dâng lên cho mẹ "Mẹ uống trà đi ạ ! Mẹ không nên buồn vì loại đàn bà hư thân ấy".
Bà cụ chau mày, bà không thích nghe người khác nói hành nói hẹ sau lưng Liên, trong mắt của bà thì Liên là cô gái hoàn hảo nhất "vừa đẹp người vừa đẹp nết !"
"Mà sao mẹ về sớm thế ?"
Thằng Cường nó đi tra án, mẹ ở một mình thấy buồn nên đón xe về đây với Liên
Bà cụ nhớ đến Liên thì thở dài, bà lo lắng cho Liên và cái thai trong bụng cô.
Bà đoán chắc là Liên đã bị Kiên ức hiếp nên buồn tủi mà bỏ nhà đi.
Thằng trời đánh, có phải khi mẹ vắng nhà thì mày đã