Có tiếng khóc nức nở phát ra từ một góc tối.
Hà nghe có tiếng khóc nên lần theo tiếng khóc...
Đến nơi Hà nhíu chặt mày, trước mắt cô là một người phụ nữ đang ngồi khóc, mái tóc dài rủ xuống che kín cả mặt mũi...Hà cất giọng hỏi "Cô là ai và tại sao lại luôn bám theo anh Kiên ?"
Người phụ nữ ngước mặt lên nhìn Hà.
Á...á...!
Tuy trời rất tối nhưng ánh sáng le lói của các vì sao chiếu rọi vào khuôn mặt bị hủy dung ấy, Hà vẫn có thể nhìn thấy được khá kỹ !
Thật...thật khủng khiếp !
Cũng không phải đây là lần đầu Hà nhìn thấy dung mạo đáng sợ này, nhưng cô vẫn cảm thấy sợ hãi như lần đầu nhìn thấy.
Kiên đang phiền não, anh đang rất đau lòng vì cái chết thương tâm của mẹ mình.
Nghe tiếng hét của Hà thì vội chạy đi tìm...
Thấy Hà ngồi bệt ra đất, Kiên nhẹ nhàng đỡ Hà đứng lên, giọng mềm mỏng hỏi Hà "xảy ra chuyện gì vậy em ?"
Hà chỉ tay vào người phụ nữ đang ngồi khóc ở góc nhà "Cô...cô ta, cô ta thật đáng sợ !"
Kiên chau mày khi nhìn thấy dung mạo thật kinh tởm của người phụ nữ "lại là cô, thật ra thì cô là ai ? Tại sao lại luôn xuất hiện trong nhà của tôi ?"
Hà lạnh giọng bảo "chắc chắn chính cô ta đã hại chết mẹ của anh".
Kiên nghiến răng "có phải là cô đã hại mẹ của tôi không ?"
Hà liếc nhìn người phụ nữ "chắc chắn là cô ta rồi, anh còn hỏi làm gì nữa !"
Ha...ha...
Người phụ nữ chỉ tay vào mặt Hà "Cô đúng là vừa ăn cướp vừa la làng !"
Kiên siết chặt tay, dĩ nhiên là anh tin lời Hà nói, hơn nữa thì trong mắt anh...người phụ nữ này rất đáng nghi ngờ, anh thầm nghĩ người phụ nữ này xuất hiện là để quấy rối gia đình anh.
Tất nhiên cái chết của mẹ anh nhất định là có liên quan đến người phụ nữ này.
Giọng nhẹ nhàng của người phụ nữ chợt khẽ thốt lên "anh nghi ngờ tôi nhưng anh lại tin tưởng kẻ sát nhân.
Sao anh lại không nghĩ rằng chính người phụ nữ bên cạnh anh đã hại chết mẹ của anh ?"
"Cô câm miệng !"
Hà rơm rớm nước mắt...!
Kiên nắm tay Hà "bình tĩnh lại em"
- Tôi không ngờ rằng thân hình của anh cao to, mà bộ óc thì nhỏ hơn hạt đậu !
Kiên nhíu mày nhưng không lên tiếng.
Như có sự chuẩn bị trước, Hà đặt vào tay Kiên một nhành liễu và dịu dàng nói với Kiên "hãy dùng nhành liễu này quất vào ả ta".
Kiên khó hiểu nhưng vẫn làm theo lời Hà, anh cầm lấy nhành liễu và dùng sức quất mạnh vào người phụ nữ !"
Ngay lập tức, có một bàn tay đỡ lấy nhành liễu rồi nắm lấy tay cô "Liên, sao con lại đến đây ?"
- Thầy !
/Sao con lại không cẩn thận vậy chứ ? Sém chút đã bị đôi nam nữ này hại con thêm một lần nữa rồi !
- Thầy ! Mẹ đã qua đời, con đến thăm mẹ lần cuối.
Ông cụ vuốt nhẹ lên tóc cô "Liên à ! Nơi này vốn không