Chuyến xe lam chiều vừa về đến Thôn Hạ, Kiên nhìn ra cảnh vật ven đường...khung cảnh thiên nhiên giữa vùng quê nghèo trong buổi chiều tà trở nên vô cùng hoang vắng nhưng lại tuyệt đẹp, tựa như bức tranh được họa sĩ tài ba vẽ thành "vừa thơ mộng vừa thanh bình".
Kiên nhìn đến ngây ngô, ngơ ngẩn.
Chưa bao giờ anh để ý đến vẻ đẹp đặc trưng của nó, chắc đây có lẽ là lần đầu tiên anh cảm nhận sự yên bình của quê hương mình qua đôi mắt và trái tim, anh vô cùng tự hào về nó.
Xe lam dừng nơi đầu ngõ, Kiên xách hành lý lê bước vào nhà.
Chân vừa bước đến cái ao sâu giữa sân, Kiên đi chậm lại và mắt nhìn chằm chằm xuống ao.
Bây giờ cũng là mùa mưa lũ, có lẽ cơn mưa cũng vừa tạnh không bao lâu, trên những phiến lá còn đọng lại những giọt mưa, hơi mát lạnh vẫn còn quay quanh.
Kiên đứng cạnh gốc cây mận thật lâu ! Ánh mắt đăm chiêu nhìn ra phía xa xăm...
Nước dưới ao không còn trong veo như những ngày nắng, dưới đáy ao kia đã mọc khá nhiều rong rêu.
Trời chạng vạng tối, bên tai chợt xuất hiện những âm thanh buồn não nuột...!*Bịp...bịp...ệch...ệch...ọt...ọt*
Nào là : "ngoài sông vắng vọng đến tiếng kêu của những con bìm bịp gọi con nước lớn về.
Ngoài đồng thì văng vẳng tiếng kêu của ếch nhái sau cơn mưa".
Những âm thanh buồn não ruột đó lại hòa lẫn vào nhau, khiến cho mọi thứ càng thêm thê lương hơn.
Kiên càng nghe càng thêm u sầu, hơn bao giờ hết...trong lúc này đây tâm trạng Kiên vô cùng tồi tệ !
Tõm...t...õ...m...
Âm thanh quen thuộc kia lại xuất hiện bên tai Kiên, anh nhìn về phía giữa ao.
Nước dưới ao đang khuấy động dữ dội, cảnh tượng này vô cùng quen mắt.
Tim Kiên đập nhanh, hơi thở như đứt quãng...
Anh lui dần về phía giữa sân, và sau đó nhanh chân chạy thẳng vào nhà.
Đặt hành lý xuống và bước đến trước bàn thờ tổ tiên, anh đốt lấy ba nén nhang rồi c ắm vào lư hương.
Nhìn vào tấm di ảnh của mẹ mình, anh nhìn thật lâu và thật thật lâu, lâu đến mức không đếm được là bao nhiêu phút trôi qua.
Hằng sâu trong đáy mắt anh, mẹ anh là người phụ nữ hiền lành nhất, khuôn mặt bà vô cùng phúc hậu.
Anh quay sang nhìn tấm di ảnh của Liên, anh cũng không hiểu tại sao giữa anh và Liên lại đi đến bước đường như hôm nay.
Liên là người rất có trách nhiệm với gia đình, bao nhiêu năm trong tình nghĩa vợ chồng, Liên chưa được làm việc gì đó có lỗi với anh.
Nhà hôm nay vắng vẻ đến lạ, Kiên xách hành lý lên và đi về phòng của mình, chân bước đến căn phòng dành cho Liên ở trước đây, anh chợt dừng chân và đẩy cửa phòng bước vào...
Tại chính căn phòng này đây, Liên đã từng tồn tại.
Cô đã đến với anh hai lần nhưng lại mang theo uất ức rời đi.
Kiên ngồi xuống giường nhìn chằm chằm vào chiếc gối được đặt trên đầu giường.
Bất chợt xuất hiện nụ cười