Đầu trâu mặt ngựa đang quyết liệt đuổi theo Liên.
Ông cụ cố gắng che giấu dấu vết của Liên.
- Thầy !
Ông cụ thở dài "sao con cứ phải khổ sở như vậy ?"
- Thầy ! Xin hãy cứu con.
"Liên à ! Không phải là ta không muốn cứu con...nhưng chuyện đã kinh động đến địa phủ, đầu trâu mặt ngựa cũng đã tìm đến, làm sao con có thể mãi ẩn nấp được nữa".
Ngừng một lúc ông cụ lại nói tiếp "hay là con theo bọn họ về âm phủ, con nên đi chuyển kiếp đầu thai".
Liên khóc thét lên "không !"
Ông cụ hiểu được lòng của Liên, cô làm sao nỡ bỏ lại đứa con đáng thương của mình, đứa bé ấy vô tội và vô cùng đáng thương.
Nó chết thảm dưới sự vô lương tâm của cha ruột mình, oán khí quá nặng nên không thể rời đi, nó đã ngả vào đường ngạ quỷ...không còn đường lùi, nó đã không thể quay đầu.
Người làm mẹ như Liên, sao có thể bỏ mặc con của mình.
Hiểu được nỗi khổ của Liên nên ông cụ hết sức cố gắng để bảo vệ cho hai mẹ con Liên.
Một khi sự việc này bại lộ thì một đạo lão như ông sẽ bị phạt, đạo hạnh trăm năm của ông sẽ phải trở về con số không !
Nhưng ông sẽ không oán không than, ông sẵn sàng vì mẹ con của Liên mà hy sinh.
"Đầu trâu mặt ngựa đã đi rồi, chúng ta cũng về thôi con".
- Dạ !
Liên lủi thủi đi theo sau lưng ông cụ, cô đã quyết tâm muốn trả thù, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ tha thứ cho Kiên.
Về đến nhà, ông cụ bắt tay vào việc nuôi ngải.
……………
Vài ngày sau !
- Thầy !
Ông cụ đang cho ngải ăn, nghe thấy Liên gọi mình thì ngoáy đầu nhìn lại phía sau.
"Con thấy khỏe hơn chưa ?"
- Dạ, con khỏe nhiều lắm rồi ạ !
Liên nhìn chằm chằm vào đám ngải, ông cụ nuôi nó rất tốt.
Mỗi tháng đều cho ăn thịt gà hai lần.
Liên nhìn đám ngải đến ngây ngô, cô cũng không biết đó là ngải gì nhưng thấy ông cụ vô cùng thương yêu nó.
Ông cụ đưa tay nhổ lên một củ ngải rồi rửa sạch, bỏ vào lò luyện.
"Con theo ta vào trong !"
Liên không nói gì, chỉ im lặng đi sau lưng ông cụ.
"Hàng ngày, con nhớ phải ngoan ngoãn ngồi đây hấp thụ linh khí.
Loại ngải này hấp thụ âm dương rất mạnh, nó sẽ hỗ trợ cho con".
- Dạ, con không biết nên đền ơn thầy như thế nào.
Ân tình này quá lớn !
"Con không cần phải đền ơn gì cả, hãy cố gắng tu luyện cho thật tốt".
Từ đó trở đi, Liên luôn cố gắng tu luyện để không phụ lòng ông cụ.
Luyện ngải rất tốt cho Liên, dung mạo của cô đã dần được hồi phục, cô đã xinh đẹp trở lại.
Ông cụ rất hài lòng, cô đã cố gắng để tu luyện, như thế thì ông mới yên lòng ! Ông thương Liên nên chỉ muốn tốt cho Liên.
- Thầy !
Ông cụ mỉm cười với Liên rồi quay lưng rời đi.
Liên vẫn tiếp tục tu luyện, cô luyện ngải rất chăm chỉ !