Tha...tha cho tôi, làm ơn !
Ha ha...
Cậu bé vươn tay ra bóp chặt cổ Hà và lạnh giọng cất lên "dám làm tổn thương đến mẹ tôi thì hãy xác định !"
Hà có cảm giác như cổ mình sắp nứt ra...
Đau...tha cho tôi đi, tôi sẽ không làm phiền mẹ cậu nữa !
"Rất tiếc là đã quá muộn rồi, tôi đã từng cho cô cơ hội, tại cô không biết nắm giữ mà thôi".
Hà xanh mét mặt mày...
A...á...a...
Cậu bé cắm thẳng vào ngực Hà một nhát dao được làm bằng gỗ trúc liễu.
Hà đau đớn quỵ xuống đất.
Gỗ trúc liễu sẽ khiến cho hồn phách của Hà bị thương nặng.
Cậu đã đọc ma chú, trù ém vào vết thương trên ngực Hà sẽ mãi mãi không bao giờ lành.
Từ đây về sau Hà sẽ không được đi trùng sinh thêm một lần nào nữa, chỉ mãi mãi tồn tại trong thân thể của người phụ nữ trước mặt với vết thương ngày một thối rữa hành hạ khiến cô đau đớn cả đời, sống không bằng chết.
...----------------...
Bên trong nội bộ bệnh viện lúc bấy giờ !
Trên dưới bệnh viện đang đau đầu vì nhà xác bệnh viện đã mất đi một thi thể.
Từ giám đốc bệnh viện cho đến các y bác sĩ đều lo lắng đứng ngồi không yên.
Đã gần một đêm trôi qua vẫn không có tin tức gì của thi thể bị mất.
Giám đốc bệnh viện đang trong trạng thái tức giận, anh đập bàn quát lớn "mất đi một thi thể...thi thể biết chạy trốn sao ? Rõ ràng là do các người làm việc thiếu trách nhiệm !"
Một giọng nói dịu dàng khẽ lên tiếng "thi thể thì đương nhiên là không biết chạy trốn rồi.
Có lẽ là đã bị đánh cắp".
Thanh niên trông coi nhà xác nhíu mày, anh không biết là đã xảy ra chuyện gì...rõ ràng anh không rời khỏi nhà xác dù chỉ là nửa bước.
Như vậy thì làm sao xác chết bị đánh cắp được chứ ?
Giám đốc bệnh viện lạnh lùng nhìn anh nhân viên trực nhà xác "thi thể là nam hay nữ ? Biến mất từ khi nào ?"
Thưa giám đốc thi thể là nữ, năm giờ chiều đã được chuyển vào nhà xác...đến tám chín giờ thì đã phát hiện biến mất !
"Vậy trong thời gian đó cậu đã đi đâu ?"
Tôi không hề rời khỏi nhà xác giây phút nào, tôi nói thật lòng
Hoàng ngồi suy tư từ đầu đến giờ vẫn chưa lên tiếng.
Giám đốc bệnh viện nhìn Hoàng rồi chợt nheo mắt "bác sĩ Hoàng thấy thế nào ? Cậu có suy nghĩ gì về việc này ?"
Hoàng cắn nhẹ vành môi, mắt nhìn về phía xa xăm rồi khẽ lắc đầu !
Trong lòng Hoàng chỉ chứa hình ảnh của Liên, kể từ ngày gặp Liên thì Hoàng đã không còn tâm trạng để nghĩ đến chuyện khác.
Hoàng nghi ngờ Liên chính là chị gái của mình, nhưng rồi đôi lúc anh cũng thấy cũng thấy rất vô lý.
Nhưng trực giác của anh lại cho anh thấy, Liên chính là chị gái của mình.
Qua nhiều lần suy nghĩ lưỡng lự thì Hoàng quyết định sẽ "tích huyết" kiểm tra, để xem trực giác của mình có đúng hay