Em trai Kiên về thăm nhà...
"Thưa mẹ, con mới về !"
Thằng Cường về à con ?
"Dạ mẹ !"
"Anh hai đâu rồi mẹ ?"
Kiên nó ra đồng chưa về con à !
"Dạ vâng !"
Con tắm rửa nghỉ ngơi đi, bé Hà nó đang làm cơm trong bếp.
"Dạ !"
Một lúc sau !
Con mời mẹ ăn cơm, em mời các anh.
Kiên nhìn Hà say đắm...
Hà lườm Kiên "anh nên cẩn thận đấy !"
Đây là lần đầu tiên Cường được gặp mặt Hà, anh thấy Hà vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, khác hẳn với các cô gái trên tỉnh.
Hà ngượng ngùng nhìn Cường, hai má ửng đỏ.
Nói gì thì nói, đây cũng là lần đầu tim cô đập loạn nhịp vì một người.
Đối với Kiên thì Hà không có cảm giác này, cô chỉ khao khát được lên giường cùng Kiên.
Kiên nhìn thấy Hà và Cường cứ liếc mắt đưa tình thì trong lòng không vui.
Anh lùa vội chén cơm rồi gác đũa.
Cường khẽ hỏi "Anh hai ăn ít vậy thì làm sao có sức khỏe ?"
Ừ...anh no rồi, mọi người ăn đi.
Nói xong, đứng lên rời đi.
Bà cụ khó hiểu nhìn theo bóng lưng Kiên "thằng này hôm nay bị gì vậy chứ, cứ như bị ai ăn hết của nhà nó vậy !"
"Mẹ đừng lo lắng, chắc là anh hai vẫn còn đau lòng chuyện của chị dâu".
Hà dịu dàng hỏi Cường "sao hôm đám tang chị Liên em không thấy anh về ?"
Ừ ! Anh đi công tác ở Kính Nam nên về không kịp.
Bà cụ khẽ hỏi "con đi đến vùng nào của huyện Kính Nam ?"
Dạ, con đi về Thôn Đông...
Cạch...
Chén cơm trên tay Hà vô tình rơi xuống bàn.
Nhìn Hà hốt hoảng trán đổ đầy mồ hôi, Cường chợt nhíu mày "em sao vậy Hà ?"
Bà cụ cũng lo lắng nhìn Hà "sao vậy con ?"
"Dạ...dạ, con thấy hơi chóng mặt !"
Cường quan sát thì thấy sắc mặt Hà trắng bệch, anh khẽ bảo "cơm nước xong thì anh lấy thuốc cho em uống".
"Vâng, cảm ơn anh nhiều lắm ạ !"
Không có gì, chúng ta là người một nhà mà em, em đừng khách sáo !
"Dạ vâng !"
Mà con đến Thôn Đông huyện Kính Nam làm gì ?
Dạ thưa mẹ ! Chuyện là gần 2 năm trước ở Thôn Đông có vụ thảm sát, cả gia đình đều bị gi3t chết trong một đêm.
Tất cả các đều bị chém đứt đầu, bọn sát nhân đã mang những chiếc đầu giấu khắp nơi, suốt gần hai năm nay vẫn tìm chưa đủ hết.
Vừa rồi, nghe có người báo lại là khi đào đất trồng cây, họ gặp được cái đầu được chôn sâu dưới đất.
Con về kiểm nghiệm xem có phải của họ không.
Tay Hà run rẩy...
Bà cụ cũng sợ hãi vô cùng "bọn sát nhân kia quá tàn ác !"
Hà như sắp ngất đi...cô gượng lắm mới ngồi vững được.
Cường nhìn Hà, thấy Hà khác thường nên lòng cũng lo lắng "là do anh kể chuyện thảm sát nên khiến em sợ hãi à ?"
Dạ...không anh !
…………
Đêm đến !
Hà ngồi rút vào một góc tối...đến giờ này mà cô vẫn còn đang rất run sợ.
Cô nhớ đến chuyện của gần hai năm trước, cả nhà cô bị cướp...chúng đã gi3t chết tất cả người nhà của cô "ông bà nội, ba mẹ, anh trai, em gái và đứa em trai bé nhỏ của cô".
Hà khóc đến thương tâm, em trai cô còn rất nhỏ, nó vẫn còn đang tập