Tác Giả : Thanh Trúc
“Đêm nay dài thật nhỉ, Emily”
Cô nhẹ nhàng đặt điếu thuốc lá đang còn dang dở xuống.Thở phù ra một hơi, dựa vào tường rồi nhìn chăm chăm vào cái dây thừng đang treo lủng lẳng trước mặt.
“Xin lỗi, mém hại c.h.ế.t mày rồi”
Vừa nói, dòng nước mắt lăn ra từ hai hàng mi của cô đã làm ướt đẫm khuôn mặt tự lúc nào.Hiện tại, cô đang thảm hại vô cùng.Môi thì lở loét, mắt thì đỏ hoe và sưng húp, quần áo lại xộc xệch khiến ai nhìn vào cũng thấy tởm.
Cô quá quen rồi, bởi đã trải qua rất nhiều thứ để có thể từ một cô bé dễ thương ngày nào giờ đây biến thành một con nhỏ với mái tóc rối nùi, trên tay lăm lăm con dao chực chờ t.ự..v.ẫ.n.
“Chị ơi, em là một con q.u.ỷ thật sự sao?”
Một câu hỏi thoáng qua trong suy nghĩ của cô.
“Tại sao người đời cứ bảo em là con bê đê, con bóng lộ vậy?Em cũng là con người mà”
Từng dòng thắc mắc cứ đua nhau giày vò, làm cô báu vào chân mình thật đau để quên đi cái suy nghĩ n.g.u n.g.ố.c ấy.Dường như ông trời chẳng muốn cô phải yên ổn nhỉ?Cứ ban vào đầu cô những ký ức không muốn nhớ, rồi lại nhẫn tâm gạt đi những ký ức không muốn quên.
Cô đứng dậy, loạng choạng đi đến chiếc bàn học gỗ cũ kĩ.Tiện tay nhặt lên cuốn nhật ký đã bị sẫm màu do sờn cũ.Lật từng trang giấy ra, tờ giấy trắng tinh ngày nào cô kẹp trong quyển sổ nhỏ đã ngả sang màu vàng ố.Lời tâm tình của cô lưu lại trong đó, những năm tháng thanh xuân tươi đẹp cũng đã bị thời gian nuốt chửng từ lâu.
-Gửi cậu, người tớ thích.Nếu cậu có đọc được dòng thư xàm xí này.Thì xin cậu, tớ chỉ xin cậu một lần này thôi, làm “gf” của tớ nhé?Mãi thích cậu, Hà Anh.
-kí tên : người bí ẩn-
Đọc xong dòng đó, cô bất giác cười trong vô thức.Chẳng hiểu vì sao, lúc ấy mình lại có thể ngây ngô đến thế.Ước gì, bây giờ cũng được như vậy…
Nóng mắt tắt nụ cười, cô gập mạnh cuốn sổ lại làm bụi bay ra tứ tung,vứt luôn nó lên bàn.
“Con c.h.ó!Tao không quên mày đâu”
Cô phun nước bọt vào quyển sổ rồi chửi thầm, lí do cô tức giận cũng hợp lý.Vì cô không thể quên được cái ngày tồi tệ đó.Cái ngày mà cô từng cho là hạnh phúc nhất…
[Nhật Ký]
-25.2.2***-
Hôm nay là một ngày đẹp trời.Mình đi dạo trên hành lang trường, không hiểu vì sao hôm nay nó đẹp lắm.Chắc là Hà Anh hôm nay nói chuyện với mình nên trời mới đẹp, chắc là hôm nay không có ” bọn họ” nên trường mới đẹp…Tự nhiên, mình muốn gặp Hà Anh quá đi mất.Rồi một đám người nào đó đột nhiên lại bắt mình đi, mặc cho mình có la hét đến thế nào đi chăng nữa cũng không ai nghe.
Thì ra, bọn đó là đám con trai trong trường cũng thích Hà Anh giống như mình.
Mình vẫn không hiểu, vì sao chỉ là thích một người thôi cũng xứng đáng bị như vậy?Mình vẫn không hiểu, vì sao cùng là con người mà lại đối xử với nhau như vậy…?
Chúng nó bắt đầu nhấn nước mình, ấn đầu mình xuống chiếc bồn cầu bẩn thỉu ấy.Mình cố gắng vùng vẫy nhưng không thành.Sau đó nó lại kéo mạnh tóc mình lên, cắt đi hết những niềm tự hào của mình.Cắt luôn sự mềm dịu của mình…
Mình nhìn vào gương.Ôi, ghê tởm quá, bây giờ mình trông như một con q.u.ỷ thật sự vậy.Rồi một thằng mập nào đó lại gần mình, xé toạc áo mình ra.Bắt đầu làm nhục mình.Mấy bọn đứng xung quanh cười lên, kinh tởm thay những nụ cười tỏa ra độc…
Mặc cho mình khóc la, mình kêu gào thảm thiết.Nhưng chẳng ai nghe cả.Bọn nó nhạo báng mình,chê mình là con bê đê.Mình buồn lắm, nhưng không làm gì được cả.
“Haha, coi nó kìa mày, con bê đê khóc nhèee”
“Mày giỏi thì mày la lên đi, la cho lớn lên, cho cái bà chị đàn ông của mày nghe mà tới cứu mày ấy”
Dứt câu,thằng ốm nhất đám xông lên đập đầu mình vào thành bồn cầu.Cú đó thật sự đau lắm, bọn còn lại vẫn cứ cười.Lúc đó, mình mới nhận ra rằng, khóc chỉ làm cho mình bị chọc thêm thôi.
Mình không còn khóc nữa, nước mắt cũng đã khô lại rồi.Nhưng lại có thứ khác chảy ra khỏi người mình.Là máu…
Khoảnh khắc đó, trong tích tắc thôi.Tim mình như thể ngừng đập vậy.Mình ngã khụy xuống nền đất lạnh lẽo.Đám kia cũng sợ quá mà bỏ chạy.Mình được đưa về.Thế là hết một ngày…Đẹp…Trời…
[Kết thúc dòng nhật ký]
Tới tận sau này thì cô mới biết, đám đó không chỉ là người thích Hà Anh.Mà còn là người mà con ả đó đem tới để hãm hại cô.
“Cảm ơn mày rất nhiều, Hà Anh.Mày đã giúp một con người khác của tao sống dậy”
Cái cảm giác bị người mình thật sự tin tưởng phản bội nó đau lắm.Lúc biết được cái thông tin đó, tim của cô như quặn thắt lại từng cơn.
Sau khi nhớ lại cái ký ức không mấy vui vẻ ấy.Cô lại lóe lên một ý tưởng đ.i.ê.n rồ.
Lại một lần nữa tiến đến chỗ quyển sổ.Cô nhặt lại nó, phủi hết đi những mảng bụi còn bám trên bề mặt.Lặng lẽ lật trang giấy đầu tiên, rồi thứ hai, thứ ba, thứ tư…
Lật hết cả quyển, cô xé từng trang.Móc trong chiếc tủ mini bừa bộn của mình ra một cuộn băng keo.Dán hết lên bức tường phòng trọ màu xanh nhưng đã nhuốm màu vàng của sự cũ kĩ.
Cả một tiếng sau, loay hoay với bức tường mãi.Cô cũng đã xong.Nhẹ nhàng mỉm cười, rồi lướt qua từng trang nhật ký được dán bừa bộn trên tường.
[Nhật ký]
-1.2.2***-
Lại bắt đầu một ngày mới với ánh nắng chang hòa của đồng quê.Hôm nay mình được nghỉ để về quê thăm ngoại.Ở dưới đây vui lắm, có mấy đàn vịt lội tung tăng khắp nơi cực dễ thương luôn.Chị mình đang ở ngoài ruộng, còn mình thì đang gánh lúa giúp mẹ, khá nắng nhưng không sao.
-2.2.2***-
Hôm nay mình không phải ra đồng, nhưng được đi chơi với mấy đám nhóc trong xóm vui lắm luôn.
Nhưng mà hôm nay lại có chuyện buồn nữa rồi…Tại sao trên thành phố cũng vậy, ở dưới quê cũng vậy?Tại sao thế giới này lại bất công với mình thế nhỉ.
Buổi tối hôm nay, mình đi chơi ở nhà Cu Tèo.Đang trên đường về thì lại