Tưởng Hân Hinh vội vàng gật đầu, lập tức xoay người chạy tới tầng học.
Trần Dao bối rối gọi to: “Này, cậu làm gì vậy?”
“Về lớp tí” Tưởng Hân Hinh quay lại, vẫy tay với cô “Tớ khác quay lại đây sớm.”
Bây giờ vẫn là giờ nghỉ trưa nên vẫn chưa đến giờ vào phòng thi.
Hầu hết các học sinh trong trường đã tạm gác lịch học bận rộn của mình và trở về ký túc xá để nghỉ ngơi.
Tưởng Hân Hinh chạy đến cửa lớp, suýt đụng phải Phương Hiệt đang đi ra cửa.
Phương Hiệt lùi lại một chút để tránh đụng phải Tưởng Hân Hinh, còn Tưởng Hân Hinh lại ngạc nhiên, nhìn xung quanh, nói với Phương Hiệt: “Tớ có chuyện muốn nói với cậu.”
Phương Hiệt cúi đầu nhìn Tưởng Hân Hinh trước mặt mình, hỏi: “Sao vậy?”
Tưởng Hân Hinh chạy gấp hơi mệt, thở xong mới hít một hơi, nhỏ giọng nói: “Cậu… đi ra đây.”
Trong phòng học có mấy người, hai người nói rất nhỏ nên không ai quan tâm đến.
Chỉ khi Phương Hiệt với Tưởng Hân Hinh đi cùng nhau ra ngoài, Đàm Trác ngồi ở chỗ cắm đầu đang giải đề ngẩng đầu nhìn.
Rồi cậu ta cúi đầu cho đến khi hai người biến mất.
Vẻ mặt cậu ta u ám, như thể vừa nhìn thấy thứ gì đó bẩn thỉu, cậu ta nặng nề vẽ một đường lên tờ giấy của mình rồi xé rác luôn cả tờ giấy.
Tưởng Hân Hinh kéo Phương Hiệt đến một góc hành lang không có người mới dừng lại.
Phương Hiệt nhìn Tưởng Hân Hinh hỏi: “Có chuyện gì không?”
“… Có” Tưởng Hân Hinh do dự không biết đây có phải cô có tọc mạch không, nhưng lúc này chỉ có thể ngượng nghịu nói ra.
“Vừa rồi tớ với Trần Dao ra cổng trường để đợi đồ ship.
Tớ thấy một người phụ nữ đến tìm cậu, bảo là dì cậu.”
Giây tiếp theo, cô nhìn thấy khuôn mặt của Phương Hiệt bỗng nhiên lạnh đi.
Tưởng Hân Hinh ngạc nhiên, cô không biết mình nên kể nốt đoạn còn lại hay không.
Nhưng Phương Hiệt hỏi: “Sau đó thì sao? Cô ta nói gì?”
“Cô ta … nói em trai cậu bị bệnh, cô ta đến tìm cậu hỏi cậu có học trường này không …” Tưởng Hân Hinh thì thào, “Tớ thấy thật kì lạ.
Nếu là dì của cậu thì cậu hẳn phải biết trước, nên tớ mới bảo chú bảo vệ đợi để tớ đi hỏi cậu đã.”
Một lúc sau đó Tưởng Hân Hinh nghe Phương Hiệt nói: “Cảm ơn.”
“Tớ không biết cô ta.” Giọng điệu của Phương Hiệt cứng nhắc, “Tớ cũng không có em trai.”
“……À, ừ.” Tưởng Hân Hinh gật đầu, gì cũng không hỏi, chỉ bảo: “Thế làm sao giờ? Hay tớ nói với bảo vệ một tiếng nhé?”
Phương Hiệt không đáp, sau đó nhẹ nhàng thở hắt nhìn Tưởng Hân Hinh nói: “Vô dụng thôi, để tớ nghĩ cách thử.”
“Cảm ơn.” Phương Hiệt nghiêm túc cảm ơn Tưởng Hân Hinh.
Mặt Tưởng Hân Hinh hơi đỏ lên, xua tay ra hiệu không có gì: “Ừm, tớ chỉ tình cờ thấy rồi nghĩ nên nói với cậu một tiếng.”
Phương Hiệt hỏi: “Vậy cậu còn quay lại cổng trường không?”
Tưởng Hân Hinh trả lời ngay: “Có chứ, Trần Dao vẫn đang đợi tớ.”
“Tí nữa tớ gọi điện cho cậu.”
Mặc dù Tưởng Hân Hinh không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô vẫn gật đầu ngay lập tức: “Được.”
Lúc này Phương Hiệt mới nhận ra Tưởng Hân Hinh hơi căng thẳng, có lẽ bị cậu doạ rồi.
Nhận ra điều này, nét mặt của cậu dịu đi, thậm chí còn mỉm cười với Tưởng Hân Hinh.
“Không sao đâu, cậu đi đi.”
Tưởng Hân Hinh gật đầu, xoay người bước vài bước nhưng không biết cô nghĩ đến gì mà sau đó quay đầu nói nhỏ với Phương Hiệt: “Tớ với Trần Dao không nói chuyện này cho ai khác đâu, cậu đừng lo.”
Phương Hiệt ngạc nhiên, gật đầu với Tưởng Hân Hinh, Tưởng Hân Hinh cười với cậu rồi xoay người đi xuống lầu.
Phương Hiệt lập tức mở điện thoại gọi cho Đường Dịch trước.
Chắc là đang trong giờ nghỉ trưa nên Đường Dịch ngủ, mãi lúc sau mới trả lời điện thoại, giọng điệu ngái ngủ.
“Trong giờ học gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm là để khoe mình đang dùng điện thoại đúng không? Phương Hiệt ——”
Phương Hiệt chèn vào mồm Đường Dịch:
“Thầy Đường, giúp em một việc.”
Cậu nói nhanh, cảm giác đang khẩn trương.
Giọng điệu của Đường Dịch lập tức thay đổi.
“Có chuyện gì vậy?”
“Có một người đang đứng ở cổng trường tìm em, nữ, cô ta bị điên.
Thầy có thể bảo với bảo vệ là không có ai tên Phương Hiệt trong trường được không?”
Cậu nói tiếp: “Trước lúc chuyển trường khác, trong kỳ thi em được 0 điểm, là do cô ta, em sẽ giải thích với thầy sau.”
Đường Dịch không hỏi nhiều, lập tức trả lời: “Được rồi, tôi hiểu rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, Phương Hiệt đợi vài phút, ước tính là Đường Dịch đã gọi cho bảo vệ rồi, lại gọi là Tưởng Hân Hinh.
Tưởng Hân Hinh nghe máy, cậu hỏi: “Cô ta còn ở đó không?”
“Còn.” Tưởng Hân Hinh giấu điện thoại vào trong góc, vừa nhìn về hướng cửa vừa thì thầm.
“Vừa rồi bảo vệ nói với cô ta rằng trong trường không có học sinh tên như vậy, nhưng cô ta lại không đi mà ngồi ở bục hoa trước cổng.”
Phương Hiệt cũng đoán như vậy.
Trực giác nói với cậu rằng ngay cả khi bảo vệ nói vậy thì Địch Uyển sẽ vẫn không bỏ cuộc.
Theo tính cách của cô ta, có lẽ cô ta sẽ đợi ở cổng trường, đợi cho đến khi tất cả học sinh tan học, nhìn từng người một và xác nhận lại để đảm bảo rằng không có một Phương Hiệt nào trong số gần 2.000 người trong trường này.
Như một kẻ mất trí.
Nếu lịch sử lặp lại, khoảnh khắc Địch Uyển tìm thấy cậu thì