Trạng thái không liên lạc này bắt đầu từ lễ khai mạc cuộc thi và kéo dài trong hai, ba ngày.
Thật ra trước đây hai người họ cũng chỉ nhắn tin trò chuyện đôi ba lần, vì Phương Hiệt thường đi học, cuối tuần đều ở nhà nên không cần gửi tin nhắn.
Nhưng bây giờ hai người ở xa nhau, thời gian sẽ bị kéo dài ra vô hạn, điều này cũng sẽ trở nên rõ ràng hơn.
Phương Hiệt cũng biết Giang Tri Tân không có lý do gì mà nhất định phải nhắn tin cho mình, dù sao thì cậu cũng đang đi thi, không gặp khó khăn gì, đều là ở trong phòng ôn tập.
Ra ngoài thì bảo với giao viên một tiếng, cũng không thể trở thành ếch xanh du lịch—— không đúng, lữ hành Phương Tiểu Hiệt.
Nhưng những ngày sau đó, cậu chẳng còn thời gian nghĩ về nó nữa.
Cuộc thi cấp này rất khoai, mùng 10 thi viết vòng loại, 11 thi thực hành, 12 thi trận chung kết, 13 nghỉ ngơi chờ kết quả, 14 trao giải bế mạc.
Thời gian không vội nhưng đối với học sinh ôn thi thì gấp gáp quá.
Ngày thường cảm thấy mình cũng khá được nhưng khi kỳ thi lớn đến gần mới phát hiện mình chẳng gì được mấy thứ linh tinh, đầu óc cứ trống rỗng.
Lúc này đội nhóm rất quan trọng, hai ngày đầu tiên, ngoại trừ Đàm Trác thì mọi người đều tụ tập cùng nhau ôn tập.
Đặc biệt là sau kỳ thi sơ khảo và thực hành, ngày hôm sau là chung kết, căng thẳng lan đến từng li từng tí trong thần kinh của mọi người, chỉ muốn một phút hoá thành hai phút.
“Không được rồi” một nam sinh than thở, nằm úp trên bàn: “Chả vào đầu được cái gì cả!”
Phương Hiệt ngồi đối diện viết xong số cuối cùng, nhìn thời gian đã gần 12 giờ.
Phòng của con gái không sử dụng được, Đàm Trác còn muốn tự mình ôn, huống chi là cùng nhau thảo luận.
Vì thế mấy nay cả đám ôn trong phòng của Phương Hiệt với La Duệ.Bàn làm việc, bàn cà phê, tủ điện, thảm trải sàn …ngồi ở đâu mà chả được.
“Hay nghỉ ngơi trước đi đã.” Tưởng Hân Hinh bảo, “Mai thi rồi, đêm nay thức khuya quá không hay đâu.”
Mọi người nhìn nhau, không ai lên tiếng cũng chẳng ai di chuyển trước.
Buồn ngủ với mệt thiệt nhưng không ai dám nghỉ trước, mà cũng chẳng muốn nghỉ trước, với một kì thi quan trọng như thế, có lẽ trong lúc ngủ thì đối thủ đã làm thêm một câu nữa rồi….
“Nghỉ ngơi thôi” Phương Hiệt là người đóng bút đầu tiên “Muộn rồi.”
Thấy cậu nói đi nghỉ ngơi, những người khác thở phào nhẹ nhõm đứng lên.
Khi mọi người đã về hết, Phương Hiệt thu dọn đồ đạc, vào phòng đi tắm.
Không biết sữa tắm trong khách sạn hiệu gì mà nó có mùi nước hoa nồng nặc.
Phương Hiệt luôn cảm thấy mùi này quá nồng, cậu không thích cho lắm.
Loại sữa tắm mà Giang Tri Tân dùng có mùi cỏ thoang thoảng, hầu như chẳng thể ngửi thấy, rất tinh khiết, giống như mùi cỏ sau mưa … Hôm nay Giang Tri Tân không gửi tin gì, cũng không biết anh đang làm gì.
Phương Hiệt tắt nước, lấy khăn tắm bên cạnh.
Sau khi mặc đồ ngủ, cậu nghe thấy La Duệ đứng bên ngoài bảo:
“Phương Hiệt, điện thoại cậu đổ chuông nè.”
Phương Hiệt giật mình, sau đó lập tức mở cửa.
Điện thoại di động sạc ở đầu giường cứ đổ chuông không ngừng, Phương Hiệt bước tới nhìn màn hình.
Là Phương Thừa Lâm.
Bàn tay đang cầm điện thoại của Phương Hiệt đột ngột dừng lại, cậu đứng ở bên giường một lúc lâu vẫn không nhúc nhích cho đến khi điện thoại bắt đầu đổ chuông lần thứ hai.
La Duệ không nhịn nổi quay sang nhìn, còn Phương Hiệt thì nhấc máy, vừa đi ra ban công vừa nghe điện thoại.
“Alo, tiểu Hiệt?”
“Có việc gì vậy?”
“Cũng không có gì, chỉ muốn hỏi dạ này con thế nào, học hành sinh hoạt có tốt không?”
“Nếu không ai tới trường học tìm thì con sẽ rất tốt” Phương Hiệt đáp.
Phương Thừa Lâm ở đầu bên kia nghẹn, vội vàng trả lời: “Lần trước Địch Uyển lại tới tìm con à?