Sự khao khát này bị rách một lỗ nhỏ, nó như một cơn sóng biển đánh tới lui trong tâm trí Phương Hiệt.
Cậu lấy điện thoại nhìn thời gian, đã 12 giờ rồi.
Có thể Giang Tri Tân đang ở Vân Thất hoặc đã về nhà.
Giờ này thường chưa ngủ, có lẽ đang xem phim, uống bia hoặc chơi Anipop.
Lần trước nhìn cậu đã thấy đến level 3.500 rồi, sao lại có người chán òm như vậy nhỉ?
Cậu muốn gọi cho anh ấy, hoặc gửi tin nhắn.
Thật sự muốn.
Phương Hiệt đã ấn và mở hộp trò chuyện WeChat Giang Tri Tân, đoạn chat vẫn ngừng ở lần trò chuyện cuối cùng.
Cậu do dự, gửi “Mai là trung kết” cho đối phương.
Bởi vì sắp đến trận chung kết rồi, nên cậu phải gửi một tin nhắn cho người giám hộ tạm thời của mình để tránh người ta lo lắng —— đúng là một lý do chính đáng.
Sau khoảng bốn năm phút, Phương Hiệt đang nghi ngờ không biết Giang Tri Tân đã ngủ chưa thì đột nhiên có thông báo tin nhắn đến.
Lúc nhận được tin nhắn Giang Tri Tân vẫn ở Vân Thất.
Tuy rằng ngày 11-11 từ rất lâu đã trở thành ngày mua hàng nhưng nhiều người vẫn nhớ bản chất nó là ngày Độc thân.
Tối nay Vân Thất có rất nhiều khách, Giang Tri Tân lo Cố Tuần với Chu Hồng chạy không hết việc nên anh định ở lại cho đến khi đóng cửa.
Thông báo tin nhắn từ điện thoại di động truyền đến, khách khứa vừa đi, anh đang nghỉ ngơi ở quầy bar bèn lấy ra xem, hoá ra là Phương Hiệt.
“Mai là trung kết.”
Giang Tri Tân vô thức nhìn thời gian, 12h15, anh hơi nhướng mày vừa trả lời: “Căng thẳng đến mức không ngủ được đúng không học bá?”
Phương Hiệt có thể tưởng tượng được biểu cảm của Giang Tri Tân khi đang nói lời này, giọng điệu mang theo nụ cười hờ hững, có chút thiếu đòn, đành không nhịn cười cợt.
Phương Hiệt: “Học bá sẽ không lo lắng.”
Giang Tri Tân trả lời: “Đỉnh vậy.”
Phương Hiệt mỉm cười.
La Duệ vẫn còn ngồi đó ôn bài, cậu ngồi dậy đi vào phòng tắm thuận tiện đóng cửa, gọi điện thoại cho Giang Tri Tân.
Giang Tri Tân cười nghe điện thoại: “Em không đi ngủ à?”
“Đang ôn tập.” Phương Hiệt sựng lại, nghe thấy tiếng ồn ào bên phía Giang Tri Tân, âm nhạc và giọng hát trộn lẫn vào nhau.
“Anh vẫn ở Vân Thất à?”
“Ừm, đêm nay có rất nhiều khách.” Giang Tri Tân vừa đáp vừa bước ra ngoài, khi ra khỏi cửa hàng đến cửa, phía anh đột nhiên còn mỗi giọng anh, xung quanh trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.
“Sao vậy?” Giang Tri Tân nói “12 giờ gọi điện cho tôi.”
Không sao, chỉ là tôi không ngủ được, muốn nghe giọng nói của anh… Loại lý do này chắc chắn không thể nói ra được.
Phương Hiệt dừng lại vài giây, sau đó trả lời: “Ngày mai—”
Vốn dĩ cậu muốn nói rằng đó là sinh nhật của tôi, 18 tuổi, sau ngày mai anh không được nói rằng tôi là trẻ vị thành niên nữa, nếu không sẽ lấy chứng minh nhân dân dán trên người anh.
Nhưng cuối cùng Phương Hiệt không nói như vậy.
Nếu Giang Tri Tân không biết, nếu cậu cố tình đề cập đến thì nghe kì lắm.
“Tưởng anh đang ở nhà nên muốn xem bánh trôi.” Phương Hiệt trả lời, “Rất nhớ nó.”
“…Giỏi thật.” Giang Tri Tân cười rồi thở dài, “Nửa đêm đi nhớ một con mèo.”
Tôi muốn nói rằng tôi nhớ anh, nhưng sợ anh sẽ tẩn tôi.
Phương Hiệt thở nhẹ nhõm.
Cậu không biết Giang Tri Tân có biết tâm tình của mình hay không, nhưng đúng ra cấp độ như Giang Tri Tân, cậu không ổn ở đâu thì sẽ phát hiện ra ngay.
Nhưng trong khoảng thời gian này, đối phương vẫn nói chuyện và trò chuyện bình thường.
Đương nhiên Giang Tri Tân sẽ không để cho cậu biết là anh nhìn thấy … Nếu thật sự biết, anh sẽ biết được bao nhiêu?
“Còn vài tiếng nữa mới về nhà được, có lẽ bánh trôi ngủ rồi.” Giang Tri Tân nói “Mai chụp cho em mấy bức.”
“OK” Phương Hiệt đáp.
“Mau lên giường đi ngủ đi, ngày mai thi rồi, thi xong thì nhắn tin.”
Phương Hiệt cười: “Biết rồi, anh về sớm một chút.”
“Ngủ ngon.” Giang Tri Tân nói.
“Ngủ ngon.” Phương Hiệt đáp.
Khi cúp máy, Giang Tri Tân không quay lại quán bar ngay.
Anh đứng đó một lúc, lấy hộp thuốc ra, lấy một điếu cho vào mồm cắn rồi châm lửa.
Trong làn khói mờ ảo, Giang Tri Tân khẽ cau mày, hơi bất lực lại hơi buồn cười.
Nhớ một con mèo vào lúc nửa