Giọng điệu của Giang Tri Tân khá bình tĩnh, không có xíu ngái ngủ nào trong đó.
Nhưng nói đột ngột quá, Phương Hiệt lập tức phản xả có điều kiện ngả người về sau, đồng thời chân cũng lui về hai bước, vô tình đụng phải thùng rượu phía sau, vang lên một tiếng đinh tai nhức óc.
Cũng may là cậu phản ứng rất nhanh, dùng trái tay đỡ chiếc thùng đang đung đưa.
Ngược lại Giang Tri Tân lại bị hoảng sợ, lập tức trở mình đứng từ trên giường lên, giúp cậu đứng vững vàng, vốn dĩ tâm trạng vừa nãy còn phức tạp, giờ lại không nhịn được bật cười.
“Này, đến mức vậy cơ à?”
Phương Hiệt nhìn chằm chằm Giang Tri Tân vài giây rồi mới chậm rãi hỏi: “Rốt cuộc anh ngủ hay không thế?”
“Ngủ mà, nhưng không sâu, em vừa mở cửa tôi đã tỉnh rồi.” Giang Tri Tân mỉm cười.
“Ồ…” Phương Hiệt trả lời, bỗng cảm thấy ngượng.
“Vừa rồi….tôi không có ý gì đâu.”
Giang Tri Tân nhìn cậu: “Ừ.”
“Thật, tôi chỉ muốn đắp chăn cho anh…chăn bị đè nên phải kéo nó.” Phương Hiệt nói.
“Tôi biết, tôi cảm nhận được mà.” Giang Tri Tân mỉm cười.
Phương Hiệt thở nhẹ
Thật ra Giang Tri Tân định cãi, ban đầu em giúp tôi đắp chăn thật nhưng sau đó lại nhìn chằm chằm tôi vài phút như một cây cọc gỗ, lại còn sát lại gần, kéo chăn gì mà kéo.
Nhưng thôi, anh không nói, nhìn thời gian rồi lấy áo khoác mặc vào, vừa mặc vừa hỏi Phương Hiệt:
“Sao bây giờ em lại qua đây, ăn cơm chưa?”
“Chưa”
“Đi thôi.” Giang Tri Tân mặc áo, đi về phía cửa “Đưa em đi ăn tối.”
Sau khi xuống lầu, Giang Tri Tân tạm biệt Cố Tuần và Chu Hồng rồi đưa Phương Hiệt ra khỏi Vân Thất.
Thời tiết lạnh lẽo, bọn họ cũng không đi xa, vì thế nên ngẫu nhiên chọn một quán canh thịt dê.
Hai người ngồi vào một cái bàn nhỏ, canh trong nồi đồng đang sôi, bốc khói nghi ngút, giữa hai người có làn sương trắng bao bọc lấy mùi thơm.
Giang Tri Tân gọi vài đĩa thịt, nhưng lại không ăn nhiều.
Ăn được nửa bữa, Giang Tri Tân đã dừng đũa.
Phương Hiệt nhìn Giang Tri Tân qua hơi nóng: “No rồi à?”
“Em ăn đi, vừa nãy ăn với hai đứa kia rồi.” Trong quán không được hút thuốc, Giang Tri Tân ăn một viên kẹo bạc hà, nói chuyện hơi ồm: “Thi thố thế nào?”
“Hạng ba nên được cộng điểm đại học.” Phương Hiệt trả lời.
Thi cấp tỉnh được hạng ba, được cộng điểm thi đại học.
Rõ ràng đỉnh lắm luôn nhưng Phương Hiệt nói nghe rất bình thường.
Bao gồm cả lần trước cũng vậy, đứng nhất toàn trường lần trước…
Mới đầu Giang Tri Tân còn cho rằng tên nhóc này đang giả bộ, còn cố ý kiểu: “Mặc dù tôi rất đỉnh nhưng tôi không quan tâm”.
Nhưng mỗi lần Phương Hiệt nỗ lực lại không bao giờ che giấu, không làm bộ kiểu tôi lấy được hạng nhất rất dễ dàng.
Sau đó Giang Tri Tân suy nghĩ kĩ hơn mới hiểu thái độ của Phương Hiệt, chỉ là Phương Hiệt thấy mình lấy được mấy cái thành tích này là bình thường.
—— Bởi vì tôi đã chăm chỉ cố gắng, số điểm này tỷ lệ thuận với sự chăm chỉ của tôi, dù xếp hạng nào cũng sẽ chấp nhận nó, không có gì phải ngạc nhiên, không cần phải khoe khoang.
Thái độ này lạnh lùng hơn là cố tình tỏ ra lạnh lùng, nhưng Giang Tri Tân lại thấy rất dễ thương.
Đây là sự tự tin của trai ngầu… Giang Tri Tân nhìn Phương Hiệt một chốc, mắt anh tràn ngập ý cười, rồi quay đi chỗ khác trước khi đối mặt ngẩng đầu lên.
Ăn xong thì rời cửa hàng, bên Vân Thất không đông khách lắm nên Giang Tri Tân nhờ Cố Tuần và Chu Hồng trông bar còn anh thì đưa Phương Hiệt về nhà trước.
Vừa nãy có lẽ là do họ ăn cơm ở ngoài có rất nhiều người nên bầu không khí giữa bọn họ khá tự nhiên, về đến nhà chỉ còn lại có hai người, đột nhiên Phương Hiệt lại cảm thấy ngại.
Giang Tri Tân khá bình thường, kêu Phương Hiệt tắm rửa trước như trước, còn anh thì đi vào phòng ngủ, không biết vào làm gì.
Không ai nhắc đến cuộc điện thoại đêm đó.
Phương Hiệt cũng thấy nhẹ nhõm hơn nhưng trong lòng hơi trống rỗng.
Tối hôm đó, tại Giang Tri Tân bảo cậu có thể hẹn hò với bạn gái mình thích nên cậu hơi cáu kỉnh, vì thế cậu mới buột mồm cãi lại.
Sau đó Giang Tri Tân cúp máy cậu lại hối hận.
Hành động và giọng điệu của cậu lúc đó thật non nớt … Cậu sợ Giang Tri Tân sẽ không coi trọng lời nói của mình, cũng sợ Giang Tri Tân từ tối.
Bây giờ Giang Tri Tân không nói gì thì cậu nhẹ lòng thôi.
Nhưng điều này cũng có nghĩa là bây giờ Giang Tri Tân không có ý định làm rõ vấn đề này.
Dù sao Phương Hiệt mới là đứa nhóc, Giang Tri Tân không phải.
Chỉ cần không cần xuyên thủng lớp giấy cửa sổ cuối cùng là hai người có thể duy trì quan hệ trước đây, cùng nhau sống yên ổn dưới mái hiên.
Phiền thế.
Phương Hiệt thở dài, cũng thôi, chả nói gì nữa.
Hoặc Giang Tri Tân đang lúng túng, hoặc do dự, hoặc không biết phải