Lúc Giang Tri Tân vào nhóm là buổi tối, người trong nhóm có lẽ khá rảnh rỗi, vừa vào đã có người nhìn thấy anh.
Trần Sóng còn nhắn một câu, “Các anh em, xem tôi đã gặp ai này.”
Giang Tri Tân chỉ có thể gửi một icon cảm xúc cho Trần Sóng như lời chào hỏi.
Một người trong nhóm lập tức nhắn lại:
“Đội trưởng?”
“Đúng là đội trưởng ạ?”
“Mấy năm gần đây đội trưởng ở đâu thế?”
“Đội trưởng có nhớ em không, Đại Dương đây ạ.”
…
Trí nhớ Giang Tri Tân tốt, chẳng sợ lâu, anh vẫn nhớ đầu đủ tên của mấy người trong nhóm.
5 năm rồi, avatar của một số người là ảnh cưới, còn một số người lại là ảnh trẻ con.
Giang Tri Tân chào hỏi từng người một, hầu như tất cả đều trả lời, nhóm chat đột nhiên trở nên sôi nổi hẳn.
“Đội trưởng ở Thiệu Giang ạ? Một năm em qua Thiệu Giang ba bốn lần mà sao chẳng gặp mặt lần nào nhỉ?”
“Mấy ngày trước nhóm bảo muốn tổ chức tụ tập, có người bảo đội trưởng không có trong nhóm, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến luôn.”
“Ai bảo hai ngày nữa mới tới ấy nhỉ? Cố Văn Diệu đúng không?”
“Đúng vậy, cậu ta là đội phó nhỉ?”
“Tại sao Cố Văn Diệu không nói gì hết vậy?”
Giang Tri Tân không để ý tới, giờ mới nhận ra cậu ta vẫn im ri.
“Chắc là có nhiệm vụ, quân đội mà.” Có người trả lời.
Cũng tốt, tuy rằng đã qua lâu như vậy, nhưng dù sao quan hệ giữa hai người này vẫn nhạy cảm, Cố Văn Diệu sẽ đỡ ngượng hơn rất nhiều.
Giang Tri Tân tiếp tục tán gẫu vài câu, cho đến khi định chào Trần Sóng đi xem Phương Hiệt, nhóm chat mới dừng một chút.
Trần sóng cũng là thay mặt mọi người trong nhóm, cứ mãi nói với Giang Tri Tân là có thời gian thì mọi người nhất định phải tụ tập, gặp mặt nhau một chút.
“Ừ.” Giang Tri Tân đút hai tay vào túi, cười trả lời.
Sau khi viết xong chữ cuối cùng, Phương Hiệt đặt bút xuống và nghỉ ngơi một lúc.
Đèn ở khu dân cư đối diện gần như không còn, Phương Hiệt liếc nhìn lúc đó đã là 12 giờ rưỡi tối, cậu đặt điện thoại xuống, quay người mở cửa phòng ngủ.
Vừa bước tới cửa thì có tiếng gõ cửa.
Phương Hiệt tiện mở cửa luôn.
“… Em canh cửa à?” Giang Tri Tân ở ngoài cửa nhạc nhiên, lập tức đưa sữa trong tay cho Phương Hiệt.
“Đoán, biết anh sẽ qua đây.” Phương Hiệt cười, nhấp một ngụm sữa, ấm nóng, Giang Tri Tân cho thêm một chút đường, hơi ngọt.
Mấy ngày nay Phương Hiệt đều ôn tập đến tận một giờ rưỡi, mặc dù Giang Tri Tân biết đây là chỉ tiêu của năm lớp 12 nhưng vẫn đau lòng.
Vì thế anh thường xem phim hoặc chơi game trong phòng khách, đợi đến khoảng 12h30 để pha cho Phương Hiệt một ly sữa trước khi đi ngủ.
Cố Tuần biết còn đánh giá tình cha như núi thái sơn, bị anh đá cho phát.
Sau khi Phương Hiệt uống xong, Giang Tri Tân đặt chiếc cốc trở lại bếp và rửa sạch.
Khi anh bước ra, Phương Hiệt đang đánh răng trong phòng tắm.
Phương Hiệt nghiêm túc đánh răng, sau đó rửa mặt để cho mình tỉnh táo hơn.
Cậu không đóng cửa phòng tắm, Giang Tri Tân dựa vào cửa ngắm cậu, Phương Hiệt vừa ngẩng đầu là nhìn thấy Giang Chí Tân trong gương.
Mấy nay Giang Tri Tân cũng không bận lắm, buổi chiều thường đến Vân Thất, tối thì đến đón cậu, sau đó lại ở trong phòng khách cho đến giờ này.
“Thật ra muốn uống thì em khác tự pha.
Anh nghỉ ngơi sớm đi, không cần đợi em đâu, muộn lắm rồi.” Phương Hiệt tắt nước, quay sang nói với Giang Tri Tân.
“Đừng lo, tôi ngủ đến trưa hôm sau cơ.”
Trên trán Phương Hiệt còn có chút nước chưa được lau khô, Giang Tri Tân giúp cậu lau.
“Mệt không?” Giang Tri Tân hỏi.
“Không sao đâu.” Phương Hiệt hơi cúi đầu chạm vào vai Giang Tri Tân, cậu vào và nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
“Ngồi lâu thì hơi đau eo.”
“Trẻ măng thì eo ót cái gì?” Giang Tri Tân đáp.
“… Anh tiêu chuẩn kép thế.” Phương Hiệt mỉm cười ngẩng đầu nhìn Giang Tri Tân: “Em không chỉ có vòng eo mà còn có cả cơ bụng nữa cơ.
Anh có muốn xem không?”
“Wow, tuyệt vậy” Giang Tri Tân mỉm cười và vỗ nhẹ vào eo Phương Hiệt.
“Đi thôi, xoa bóp cho em.” Phương Hiệt vồ tới ghế sô pha, Giang Tri Tân khoanh chân ngồi ở mép, vươn tay ấn eo Phương Hiệt.
Anh không ấn mạnh, cách một lớp đồ ngủ, mang theo ấm áp mát xa, Phương Hiệt cảm thấy cảm thấy thoải mái.
Phương Hiệt nhắm mắt, nghỉ ngơi tầm hai phút.
“Không bao lâu nữa đâu.” Giang Tri Tân nói: “Qua thời gian này sẽ ổn, cố thêm tí nữa.”
“Ừm, sẽ ổn.” Phương Hiệt lặng lẽ mỉm cười.
Thời gian trôi nhanh.
Chỉ còn chưa đầy một tháng nữa là đến Tết Nguyên đán, ước chừng kỳ nghỉ