“Không cần.” Giang Tri Tân nhìn Cố Văn Diệu rồi đáp: “Ngoài này hơi lạnh.”
Hôm nay trời nhiều mây, không nắng, trời mùa đông bên ngoài lạnh thật.
Nhưng Cố Văn Diệu không cử động mà chỉ đưa tay lên nhìn đồng hồ.
“Không sao đâu, chắc họ gần đến rồi.”
Giang Tri Tân cũng chả hơi đâu mà khuyên thêm, hai người đứng ở cửa khách sạn, không nói chuyện với nhau đến khi có người đến.
Mấy người đến muộn nhìn thấy còn nói giỡn: “Đội trưởng và đội phó cùng nhau đợi cửa đó à.”
Một người khác cười nói: “Ui trước đó quan hệ của hai người họ là tốt nhất đấy thây.”
Giang Tri Tân không nói gì cả, cười vỗ lưng hắn: “Đi vào đi.”
Đồng đội mấy năm không liên hoan với nhau nên bầu không khi rất sôi nổi, một bàn lớn vừa nói chuyện vừa cười đùa, nói từ những chuyện ở cũ còn ở trong quân đội cho đến chuyện mấy năm qua, nói về cả gia đình, có khá nhiều người đã lập gia đình và sinh con.
Trần Sóng ngồi bên cạnh Giang Tri Tân, vừa chụp một vòng quanh cô con gái quý giá của mình sau đó quay sang hỏi Giang Tri Tân rằng:
“Đội trưởng, không phải anh định mang theo người nhà hả?”
“Tha cho tôi đi” Giang Tri Tân cười “Người ta thật sự rất bận.”
Giờ này chắc bé con vẫn đang trong giờ tự học.
Đám người ồn ào một lúc lâu, cuối cùng lại chuyển sang những chủ đề khác.
Giang Tri Tân lấy điện thoại ra nhìn, giờ là mười giờ ba mươi lăm.
Anh xin phép, kéo ghế đi ra cửa gọi cho Phương Hiệt.
Điện thoại reo một hồi, vừa nhấc máy Giang Tri Tân đã hỏi: “Tan học rồi à?”
“Ừ.” Giọng của Phương Hiệt bên đầu dây bên đó kèm theo cả tiếng gió lùa từng đợt: “Đang đợi xe buýt.”
“Về đến nhà nhớ nói cho tôi một tiếng, học xong nhớ nghỉ ngơi sớm đấy.”
“Em biết rồi.” Phương Hiệt trả lời rồi hỏi: “Uống nhiều rồi à?”
Giọng hỏi chắc nịch, Giang Tri Tân bật cười: “Sao em biết?”
“Nghe ra.” Phương Hiệt đáp.
“Có thể nghe ra luôn à, siêu thế.” Giang Tri Tân cười nói.
“Nếu không ổn thì bảo phục vụ rót cho tách trà nóng, lúc người khác không chú ý thì uống một chút.
Tý nữa gọi taxi về đến nơi thì nháy, em xuống cổng chung cư đón anh.” Phương Hiệt đáp.
Cùng lắm uống quá chén thì anh cũng hơi say mà thôi, anh còn lâu mới đến mức cần người đón.
Nhưng nghe Phương Hiệt nói một chuỗi dài như vậy, anh không ngắt lời cậu, trong mắt anh toàn ý cười.
Giờ đây, anh cảm thấy Phương Hiệt như là một người trưởng thành cùng tuổi anh —— cậu quá nghiêm túc và cẩn thận, có thể suy xét mọi khía cạnh, đặc biệt là vì người khác.
Phương Hiệt khựng lại rồi dặn tiếp: “Nhớ cẩn thận giữ khoảng cách với người yêu cũ đấy, người yêu của anh vẫn đang đợi anh ở nhà đây này.”
… Đôi khi còn thật trẩu tre đến dễ thương.
Giang Tri Tân cười: “Biết rồi.”
Anh trả lời, tuỳ ý nhìn sang bên kia đường.
Có một quán KTV đối diện ở bên kia đường.
Có rất nhiều người, nhiều nam thanh nữ tú ăn chơi ra vào.
Ngay khi Giang Tri Tân định quay đi, anh nhìn thấy một cô gái từ bên trong đi ra, không màng hình tượng ngồi lê lết bên cạnh bồn hoa, hình như bị say rồi, đang gọi điện thoại.
“Cúp máy đây, em đợi xe đi.” Giang Tri Tân nhìn một cái rồi nói.
Cúp máy rồi anh cũng không vội trở về phòng.
Anh đến khu vực hút thuốc, lấy một điếu thuốc rồi để vào miệng cắn, nhìn cô gái đối diện, đưa tay lấy bật lửa.
Vơ hai lần rồi mà không thấy, bên cạnh lại có người đưa cho.
Giang Tri Tân quay đầu lại nhìn, là Cố Văn Diệu.
Giang Tri Tân ngạc nhiên nhìn cậu ta: “Sao lại ra đây?”
Thật ra anh muốn hỏi là ra đây từ khi nào.
Cố Văn Diệu chỉ điếu thuốc trên tay bảo: “Ra hút điếu thuốc, vừa rồi anh gọi điện thoại tôi không qua.”
Có ý là cậu ta không nghe Giang Tri Tân gọi điện thoại.
Giang Tri Tân do dự vài giây, cầm lấy bật lửa rồi nói cảm ơn.
Khi châm thuốc, Giang Tri Tân trả lại bật lửa cho Cố Văn Diệu, cậu ta nhận lấy và bỏ lại vào túi, quay đầu lại nhìn Giang Tri Tân.
“Mấy năm nay anh thế nào?”
“Rất tốt.” Giang Tri Tân trả lời, “Thấy bảo cậu đang làm chỉ đạo viên?”
“Được hơn một năm rồi.” Cố Văn Diệu đáp.
Giang Tri Tân không ngạc nhiên lắm: “Khá đấy, lúc mới nhập ngũ cậu cũng rất chăm chỉ.”
Cố Văn Diệu là loại người làm việc gì cũng phải làm tốt hơn mọi người.
Giang Tri Tân nhớ lại khi cậu ta mới nhập ngũ, lần huấn luyện chịu tải đầu tiên không đạt tiêu chuẩn, sau đó cậu ta tự luyện tập hơn một tháng, lúc đó các đồng chí lãnh đạo đều cười nói có “người sắt” đến.
Cũng có người nói rằng Giang Tri Tân thứ hai đã đến.
“Anh chăm chỉ hơn tôi nhiều.
Nếu như không có chuyện gì xảy ra thì đã ở lại quân đội——”
Cố Văn Diệu dừng lại, không tiếp tục nói.
Nhưng Giang Tri Tân lại cười: “Chuyện cũ rồi.”
Khi Giang Chí Tân nói, anh không nhìn người đối diện, mà chỉ nhìn về phía cô gái đó.
Cô gái gọi vài cuộc điện thoại nhưng dường như không ai bắt máy, cô ta ném điện thoại xuống, quay đầu nôn xuống bồn hoa.
Vào một ngày lạnh như vậy, cô ta chỉ mặc một chiếc váy, khoác một chiếc áo bên ngoài, trông lạnh thật.
Lúc nôn xong, cả người co quắp, ngủ thẳng ở mép bồn hoa.
“Cũng tại…” Cố Văn Diệu cười bảo: “Anh vừa đi ra ngoài thì bọn họ cứ nhắm tôi mà hỏi, thấy cả đám người khoe người nhà khoe con mình, tôi không cầm lòng được nên đi ngoài hít không khí một chút.”
Cậu ta hỏi thêm: “Anh đi ra ngoài gọi —— ”
“Người nhà.” Giang hồ Tân liếc cậu ta một cái rồi nói.
Lời nói của Cố Văn Diệu dừng lại ở đây.
Cậu ta nhìn Giang Tri Tân một chút, gật đầu tỏ ý rõ rồi, cười nói: “Trực tiếp