Ngay sau khi kết thúc bài phát biểu, nhà trường đã phát một tấm thiệp cho tất cả mọi người, thiệp đơn giản màu vàng xen xanh lá cây, buộc bằng sợi tơ hồng, cuộn thành một cuộn.
Thầy hiệu trưởng đứng trên bục rất kích động, cảm xúc dâng trào: “Các em viết những điều mình muốn đạt được, viết những ước mơ và ngôi trường mình muốn thi vào.
Viết xong thì nộp cho giáo viên chủ nhiệm, thống nhất với nhau chôn dưới bục hoa nhỏ, chờ thi đại học rồi đào lên, xem các em có đạt được điều mình mong muốn không.”
“14 lớp lận, chắc phải đào hết mấy cái bồn hoa nhỏ ấy nhỉ?” Từ Hàng thì thầm.
“Không biết lãng mạn là gì à?” Trần Dao quay lại trừng cậu ra, sau đó hỏi Tưởng Hân Hinh: “Hân Hinh, bồ muốn thi trường nào?”
“Hoa đại” Tưởng Hân Hinh mỉm cười, đôi mắt cong cong: “Tớ không biết mình có thi được không.”
Trần Dao vội vàng gật đầu: “Được mà! Chắc chắn được! Tớ cũng muốn thi, nhưng điểm năm ngoái cao như vậy…”
Mẹ Từ Hàng cũng muốn cậu ta thi Hoa đại, Từ Hàng nghe thấy hai chữ này hơi hoảng, sợ mẹ cậu ngồi cạnh sẽ tiếp lời, vội quay đầu lại nhìn Phương Hiệt vừa bước về, đang ngồi xuống.
“Bạn cùng bàn, cậu thi trường nào thế?”
Phương Hiệt nhìn qua Giang Tri Tân trước.
Anh cũng nhìn cậu cười hỏi: “Em muốn thi trường nào?”
“… Vẫn đang suy nghĩ đã” Phương Hiệt đáp.
Thật ra, Phương Hiệt đặt mục tiêu là đại học Bắc Kinh (Bắc đại) các trường đại học hàng đầu cậu đều đủ điểm.
Nhưng bây giờ đột nhiên Phương Hiệt cảm thấy … Phía bắc hơi xa Triều Thành và Thiệu Giang.
Đường Dịch đưa giấy ước nguyện cho, còn cười đùa: “Em phải ước cỡ đại học Bắc Kinh.”
Phương Hiệt cười không nói một lời, do dự rồi mới mở ra, không bắt đầu viết luôn.
“Viết đi đâu thì đi, bản thân mình có thể trách nhiệm là được.” Giang Tri Tân nhìn cậu nói: “Nếu chưa nghĩ kĩ thì viết những điều khác.”
Phương Hiệt gật đầu, nghĩ ngợi, sau đó bắt đầu viết.
——Thi được điểm cao.
Sau khi viết xong Phương Hiệt hỏi Giang Tri Tân: “Tối nay chúng ta ăn gì?”
Giang Tri Tân ngẩn người, hỏi: “Em muốn ăn gì?”
“Có thể ra ngoài ăn lẩu không?”
“Có thể” Giang Tri Tân đáp.
Phương Hiệt mỉm cười, cúi đầu xuống, rồi nói gọn lại một câu.
—— Ăn lẩu với Giang Tri Tân.
Vốn dĩ Giang Tri Tân rất nghiêm túc nhìn, nhưng đến câu này thì bật cười: “Cái đầu tôi không quan tâm lắm, nhưng cái cuối này có ý nghĩa gì hửm? Không đến mức vậy.”
“Không đến mức.” Phương Hiệt đáp.
“Không chỉ hôm nay, từ bây giờ cho đến khi chúng ta 80 tuổi, chỉ cần chúng ta muốn ăn lẩu, hoặc xiên, tôm đất, Mala Tang … chúng ta sẽ cùng nhau xuống lầu đi ăn với nhau, ăn xong từ từ đi bộ về nhà.”
“Lúc em 80 thì tôi 90 rồi.” Giang Tri Tân cười nói.
Phương Hiệt cũng mỉm cười: “Không sao đâu, em dìu anh, không thì hai chúng mình cùng ngồi xe lăn, khá là ngầu….”
“Hai ông già 80,90 tuổi ngồi xe lăn ăn lẩu tôm hùm đất với nhau…” Giang Tri Tân thở dài: “Ăn uống kiểu này ngon miệng kiểu gì.”
“…..Em đang ví dụ thôi mà, đại khái là vậy, đồ không lãng mạn.” Phương Hiệt nhỏ giọng cau mày nhìn Giang Tri Tân.
Giang Tri Tân vui vẻ một lúc, sau đó trả lời: “Được.”
“Ước mơ đầu tiên em phải tự mình lỗ lực học tập chăm chỉ, tôi cảm thấy có thể thực hiện được, dù sao cũng là học bá Phương Tiểu Hiệt.
Còn ước mơ thứ hai——”
Giang Tri Tân dừng tạm dừng, mỉm cười nói: “Nhất định sẽ thực hiện.”
*
“Sữa bò trứng gà tôm tươi thịt bò…… Đây là cái gì?”
Cố Tuần lật túi hàng Giang Tri Tân vừa