Hai ngày thi đại học, ba năm thanh xuân, bốn kỳ thi.
Khi chuông nộp bài tiếng anh vang lên môn cuối cùng vang lên, khoảnh khắc giám thị bảo mọi người dừng bút, Phương Hiệt không hề cảm thấy lo lắng hay u sầu gì cả.
Khi rời khỏi trường khi, có người hét lên “Cuối cùng cũng được giải phóng rồi!” còn cả những người vẫn đang lo lắng đối đề, một số người hình như còn đang khóc.
Phương Hiệt nghe thấy tiếng nức nở nhẹ, ai đó bên cạnh đang thì thầm an ủi.
Trong lòng Phương Hiệt xuất hiện một câu: “Ôi, cuối cùng kỳ thi cũng kết thúc.”
Như thể một cuộc marathon dài cuối cùng cũng đã chạy đến đích, sâu thẳm nội tâm cậu không hề dao động.
Nhưng người này không ảnh hưởng đến nhiều người, bao gồm cả học sinh, phụ huynh và giáo viên, những người bên cạnh đều rất hào hứng, trước cổng thi, đâu đâu cũng có những cuộc trò chuyện, phụ huynh sôi nổi hò hét tên con mình như chợ bán đồ ăn.
Phương Hiệt nhìn xung quanh nhưng không thấy Giang Tri Tân đâu, cậu đành phải gọi điện thoại, Giang Tri Tân nghe điện thoại rất nhanh: “Em thi xong rồi à?”
“Ừm, anh đang ở đâu thế?”
“Phía trước.”
Phương Hiệt đi theo anh chỉ, đi một khoảng xa thì thấy xe của Giang Tri Tân đang đậu trên đường, Giang Tri Tân đang ngồi trong xe cúi đầu chơi di động.
Phương Hiệt mở cửa xe, thấy trong xe có cốc trà sữa.
“Buổi sáng đông quá nên anh lái xe ra ngoài đợi em trước, tiện thể mua cho em ly trà sữa.” Giang Tri Tân đặt điện thoại xuống, khởi động xe.
“Năm giờ rồi, về nhà hay ra ngoài ăn?”
Phương Hiệt uống một hớp trà sữa: “Đều được.”
“Vậy thì về ăn cơm đi, đi siêu thị trước nhé.”
Trà sữa đá, không ngọt lắm, có thêm trái dừa.
Phương Hiệt uống nửa cốc rồi đặt xuống nói:
“Tối nay ăn – ”
“Ăn sườn chua ngọt.” Giang Tri Tân trả lời ngay.
“… Ơ.”
Mấy ngày nay ôn thi với thi Giang Tri Tân thường hỏi Phương Hiệt muốn ăn gì, nhưng bây giờ Phương Hiệt lại sững sờ một lúc, rồi mới nhảy số:
“Không cho người ta nói đã tự quyết định [1]”
“Không nhìn ra thân phận của mình à?” giọng điệu Giang Tri Tân nghiêm túc, “Giờ em không còn là học sinh cấp hai đáng quý nữa rồi.”
Được chim bẻ ná, được cá quên nơm…… câu này dùng trong trường hợp này không hợp lắm, Phương Hiệt thở dài, “Vậy bây giờ em là gì?”
“Chỉ là người yêu của tôi thôi.” Giang Tri Tân trả lời.
“…Đỉnh nhỉ?” Phương Hiệt nhìn chằm chằm Giang Tri Tân một lúc, “Không biết lừa bao nhiêu bé trai rồi.”
“Ghen tuông này có hơi thái quá đấy” Giang Tri Tân nhìn Phương Hiệt một lúc , khóe miệng anh khẽ co giật “Em là bé trai duy nhất.”
Phương Hiệt vui vẻ rất lâu, khóe miệng Giang Tri Tân nhếch lên, một lúc sau vừa cười vừa hô to “Phương Hiệt”
“Tốt nghiệp vui vẻ.”
Phương Hiệt hoàn toàn bị tiếng hô này thổi bay, cuối cùng cảm thấy chân thực.
Cậu đã tốt nghiệp.
“Kỳ nghỉ lễ tốt nghiệp khá dài, em có muốn đi chơi đâu đó không?” Giang Tri Tân nói: “Không phải mấy đứa tốt nghiệp xong đều thích đi du lịch đây đó à? Hay thi lấy bằng lái xe hay gì đó.”
“Chưa nghĩ ra.” Phương Hiệt nói.
“Về nhà, đi du lịch, thi bằng lái xe, hoặc là không làm gì như Từ Hàng nói, đầu tiên nằm ì trên giường ngủ với anh năm sáu ngày.
Hoặc là ở nhà lì với anh, trước……”
Phương Hiệt định nói là chơi game, nhưng khi cậu lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa xe, cậu thấy cửa hàng bán đồ người lớn ở con phố bên cạnh.
Tất cả những từ chưa được nói ra đều bị kìm lại, sau vài giây nó trở thành một tiếng “Đm.”
Cậu chợt nhớ ra điều gì đó.
Về những gì cậu và Giang Tri Tân đã làm với nhau, một lời hứa không phù hợp với trẻ em sau kỳ thi tuyển sinh đại học.
Giang Tri Tân trầm mặc vài giây, bật cười: “Này, không phải tôi hiểu sai đâu nhưng phản ứng này của em khiến tôi khó lòng mà không nghĩ sai—”
“Trước tiên thì thế nào?”
Ban ngày không ngừng có dòng người và xe cộ trên đường thành thị, khuôn mặt vốn đã được gió mát ngoài cửa sổ của Phương Hiệt lập tức nóng lên.
Trên thế giới này có bao nhiêu người vô liêm sỉ, không biết xấu hổ, thiếu đánh như Giang Tri Tân nhỉ?
“Thực hiện lời hứa của anh trước đi.” Phương Hiệt không di dự trả lời.
Ở gần đèn thì sáng.
“… Đỉnh nhỉ, không ai biết vừa rồi em giở trò đồi bại.” Giang Tri Tân nhìn Phương Hiệt
Phương Hiệt uống xong trà sữa, để cốc sang một bên, nhìn Giang Tri Tân: “Không chơi trò đồi bại với anh, anh còn tưởng rằng chỉ có anh mới biết đồi bại.”
Giang Tri Tân cười chắc khoảng ba, bốn phút mới ngừng: “Ghê gớm quá ta, thế tí nữa tôi chờ trên xe, em tự đi vào mà mua đồ.”
Anh dừng lại rồi hỏi: “Em có biết mua gì không? Em có cần tôi viết cho không?”
Mua gì à, chắc chắn không phải sườn chua ngọt rồi —— cậu sai rồi, không biết xấu hổ giỡn với Giang Tri Tân, level của Giang Tri Tân cao hơn cậu nhiều.
Phương Hiệt hít một hơi thật sâu: “Ok.”
Mua thì mua, người lớn không mua được sản phẩm dành cho người lớn à?
Mặc dù đã nói như vậy, nhưng cuối cùng khi Giang Tri Tân đỗ xe ở cửa hiệu thuốc, anh ấy vẫn hỏi: “Hay tôi đi mua nhé?”
“Không cần” Phương Hiệt mở cửa xe, “Đợi đấy.”
Chạng vạng vừa thi đại học xong, có người ăn mừng, có người đi nét, có người