Tiêu Mạc Ngôn chậm rãi, chậm rãi chậm rãi quay đầu lại.... Vốn dĩ vẻ mặt yêu cơ quyến rũ cũng không thấy nữa, biến thành một bức biểu tình kinh tủng trộm bò nhà hàng xóm bị hàng xóm bắt quả tang, Phong Hỏa Hỏa buồn cười nhìn Tiêu Mạc Ngôn, thì ra người này cũng có một mặt như vậy?
Chậm rãi lấm la lấm lét nhìn nửa ngày, Tiêu tổng cũng không gặp thân ảnh của phu nhân, nàng nhìn Hỏa Hỏa, thấy Hỏa Hỏa nhịn cười nhịn đến khổ cực, Tiêu tổng trong nháy mắt đã biết xảy ra chuyện gì, nàng nhe răng nhếch miệng nhìn Phong Hỏa Hỏa: "Em gạt tôi?"
Phong Hỏa Hỏa nhún vai: "Không làm việc đuối lý không sợ ma gõ cửa, Tiêu tổng, chị chột dạ cái gì?"
Tiêu tổng không cam chịu, tức giận hỏi: "Sao em biết phu nhân tôi là một thân đồ trắng?"
Phong Hỏa Hỏa nhìn Tiêu tổng như nhìn kẻ ngốc: "Trong phòng khách nhà chị, còn có ảnh chụp trên tường sát vách không phải đều là ảnh của nàng sao?"
Tiêu tổng: "...."
Nàng cư nhiên bị đùa giỡn, còn là bị một tiểu cô nương miệng còn hôi sữa đùa giỡn!
Phong Hỏa Hỏa nhìn sắc mặt Tiêu tổng thay đổi liên tục, cười nói: "Tiêu tổng, tôi là đang nhắc nhở chị chuyện sắp phát sinh, vừa rồi Mỹ Nhân không phải nói rồi sao? Mẹ nàng sắp trở về, tôi sớm một chút nhắc nhở chị cũng tốt hơn chị bị bắt tại trận."
"Em nói bậy!" Tiêu tổng nổi giận, nàng trên cao nhìn xuống nhìn Phong Hỏa Hỏa: "Tiêu Mạc Ngôn tôi cả đời còn không có sợ người nào!"
Phong Hỏa Hỏa cười nói: "Tôi nghe tiểu di mẹ nói chị là một người sợ vợ mọi người đều biết."
"Ai nói?!" Tiêu Mạc Ngôn trợn tròn đôi mắt: "Đó đều là các nàng đố kị dùng để đả kích tôi, tôi nói cho em biết, Phong Hỏa Hỏa, cho dù phu nhân tôi hiện tại đứng ở chỗ này, cũng phải bưng trà rót nước bóp chân đám lưng cho tôi!"
Phong Hỏa Hỏa dùng cánh tay ôm bản thân: "Tôi sợ hãi a, Tiêu tổng, tôi đi đây."
"Làm gì?" Tiêu Mạc Ngôn hí mắt nhìn nàng: "Nhanh như vậy đã đi? Bị tôi nói chột dạ rồi?"
Phong Hỏa Hỏa bĩu môi: "Không phải, phu nhân chị trở về."
Tiêu Mạc Ngôn hít sâu một hơi: "Phong Hỏa Hỏa, em biết chuyện sói đến rồi không?" (Truyện này còn có tên khác là cậu bé nói dối)
Phong Hỏa Hỏa nhìn nàng: "Chị tin hay không thì tùy, Tiêu tổng,, tôi nhắc nhở chị hai lần rồi, tạm biệt, tôi đi thay quần áo trước." Phong Hỏa Hỏa bước nhanh đến phòng tắm, Tiêu Mạc Ngôn nghi hoặc nhìn nàng, đột nhiên phía sau bay tới một trận hương khí quen thuộc, Tiêu Mạc Ngôn run rẩy, cảm thấy tóc gáy đều dựng thẳng.
"Ách, phu nhân, em nghe tôi giải thích...." Tiêu tổng vẫn chưa quay đầu lại mà bắt đầu nói lời cầu xin, nữ nhân phía sau nàng giọng nói nhàn nhạt: "Tiêu tổng, không dám nhận, để em vì ngài bưng trà rót nước bóp chân đắm lưng."
Tiêu tổng nuốt nước bọt: "Đó đều là tôi lừa gạt tiểu cô nương."
Giọng nói của Nữ nhân kia có chút băng lãnh: "Tiêu tổng của Chúng ta thực sự là bảo đao chưa già, năm đó đùa giỡn Phong tổng, hiện tại đến cháu gái người ta cũng không chịu buông tha."
"Phu nhân...." Tiêu tổng nhược nhược biện giải, khí tràng toàn bộ biến mất.
Phong Hỏa Hỏa thay quần áo xong vừa ra đến đã thấy cảnh tượng như vậy, đôi mắt nàng sáng sáng quan sát nữ nhân phía sau Tiêu tổng một chút, lòng tràn đầy tán thán. Trách không được Tiêu tổng giữa bách hoa chỉ chọn một đóa, phu nhân thật là khí chất, dung mạo cùng tồn tại a!
Tiêu tổng dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Phong Hỏa Hỏa, Phong Hỏa Hỏa nhe răng cười với nàng: "Tiêu tổng, tạm biệt manh manh đát!"
Tiêu tổng: "...!!!"
Nghiến răng nghiến lợi nhìn Phong Hỏa Hỏa rời khỏi, Tiêu Mạc Ngôn chậm rãi xoay người, nàng thoáng chốc ôm chặt bạch y nữ nhân, muốn hôn lên trán nàng lại bị né tránh.
"Phu nhân, sao trở về sớm hơn so với dự định, là nhớ tôi sao?" Tiêu tổng bắt đầu thâm tình biện hộ cho, nàng cười híp mắt nhìn mỹ nhân động lòng người trong lòng, vài ngày không gặp, phu nhân tựa hồ lại gầy đi, ánh mắt vô tội này thực sự là trước sau như một khiến nàng nội tâm dâng trào a.
"Mẹ, mẹ, người đã trở về!" Thời khắc mấu chốt, Tiêu Mỹ Nhân từ trong phòng chạy vội ra, nàng gần như là vọt tới trước mặt hai người, sau đó đẩy Tiêu tổng ra, bản thân đứng giữa nhảy nhót, thân thể phì nộn như là viên thịt nhảy vào ôm ấp của phu nhân Hạ Linh Doanh, Hạ Linh Doanh ôm Mỹ Nhân, trên mặt có ấm áp.
Tiêu tổng bị ném sang một bên phiền muộn nhìn Mỹ Nhân.
Mỹ Nhân ôm cổ Hạ Linh Doanh, 'ba' một tiếng hôn lên má: "Mẹ mẹ, người cuối cùng cũng trở về."
Hạ Linh Doanh cười khẽ, trên mặt có nhàn nhạt sủng nịch, nàng vuốt mái tóc tán loạn của Mỹ Nhân: "Mỹ Nhân, mẹ nghe nói con luyến ái rồi?"
Tiêu Mạc Ngôn dường như xem kịch vui nhìn Tiêu Mỹ Nhân, lần này xem nàng làm sao?
Tiêu Mỹ Nhân che khuôn mặt, xấu hổ đem đầu vùi vào cổ mẹ mình: "Cũng không tính là luyến ái, so với Đại Tiêu vừa rồi cùng Hỏa Hỏa a di, bất quá là nho nhỏ động tâm mà thôi."
Tiêu Mạc Ngôn: "....."
"Nga?" Hạ Linh Doanh kéo dài giọng nói nhìn Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn căm tức Tiêu Mỹ Nhân: "Mỹ Nhân, con nói bậy bạ gì đó?"
Tiêu Mỹ Nhân bĩu môi: "Con nào có nói bậy, người vì cùng Hỏa Hỏa a di nói chuyện phiếm, còn cố ý đuổi con đi, nếu không phải mẹ về, con căn bản không dám ra đây."
Mắt thấy phu nhân nhíu mày, Tiêu tổng lập tức giải thích: "Hạ Hạ, em nghìn vạn lần đừng nghe trẻ con nói mò, nàng biết cái gì."
Tiêu Mỹ Nhân phẫn nộ huy quyền: "Con làm sao không hiểu? Người không phải là hiện tại chọc giận mẹ, sau đó buổi tối vào phòng giải thích sao?"
Hạ Linh Doanh bất khả tư nghị nhìn Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn quả thực hết chỗ nói rồi: "Trời ạ, phu nhân, tôi thề với trời, tôi cái gì cũng chưa từng nói với tiểu hỗn đản này!"
"Trễ rồi!" Hạ Linh Doanh giận dữ nhìn Tiêu Mạc Ngôn, nàng ôm Mỹ Nhân vào trong phòng, Tiêu tổng vội vã theo sau: "Em muốn đi đâu?"
Hạ Linh Doanh quay đầu nhìn Tiêu Mạc Ngôn: "Từ hôm nay trở đi, một tháng, chị đừng nghĩ 'vào phòng giải thích' với em!"
Tiêu Mỹ Nhân huy nắm tay: "Đúng vậy!"
Tiêu tổng: "....!!!!"