Tần Trọng Hàn nghe thấy giọng nam ở đầu bên kia, cả trái tim anh ta như muốn nhảy ra ngoài. “Hà Hà, em đang ở bên cạnh người đàn ông khác thật sao? Là anh chàng hôm qua phải không?”
Trái tim của anh ta bỗng chốc vụn vỡ.
Nhưng Tiêu Hà Hà lại nhanh nhảu nói: “Thưa anh, xin anh đừng làm phiền tôi nữa, anh đã gọi nhầm số thật mà!”
Nói xong câu này, cô cúp máy một cái rụp.
Đỗ Cảnh ngây người ra, hôm nay là lần thứ hai nhìn thấy cô khóc, khóc rất buồn và tuyệt vọng, đột nhiên trong lòng anh ta có một ý nghĩ tồi tệ. “Hà Hà, có phải ba của đứa trẻ không nhìn nhận nó không?”
Tiêu Hà Hà lặng người đi và không có câu trả lời, chỉ nghe Đỗ Cảnh nói tiếp: “Hà Hà, cô đừng sợ, nếu không được nữa thì tôi sẽ giúp cô! Con trẻ vô tội mà!”
Tiêu Hà Hà càng ngây ra đó, lẽ nào Đỗ Cảnh hiểu lầm cô định bỏ cái thai à?
Cô và Đỗ Cảnh chỉ là đồng nghiệp, nhưng lúc này, khi anh ta nói ra câu đó, trong lòng cô lại thấy rất ấm áp. “Cám ơn anh... Tự tôi có thể! Tôi sẽ sinh đứa bé này!”
“Cô đừng khách sáo, chúng ta cũng như là bạn bè mà. Tôi chẳng có bạn bè gì, ngoài ba nuôi ra, bình thường tôi cũng ít qua lại với ai, nên tôi rảnh lắm, có thể giúp cô chăm em bé!” Nói xong một lèo như vậy, ngay cả bản thân Đỗ Cảnh cũng cảm thấy hơi lạ, đây là lần đầu tiên anh ta nói nhiều đến vậy đó!
Sự ủng hộ của anh ta khiến khóe mắt cô lại nóng lên lần nữa, cúi đầu xuống, nước mắt chảy ra càng nhiều thêm!
“Cô đừng khóc chứ!” Anh ta thực sự không chịu được khi nhìn thấy con gái khóc. Cô vừa khóc, anh ta đã lập tức lóng ngóng, không biết phải làm gì, chỉ đứng im và nhìn vào cô. “Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa! Chẳng phải trời vẫn chưa sụp xuống à?”
Một câu “trời chưa sụp” của anh ta làm cho Tiêu Hà Hà rất kinh ngạc, đây là câu mà ba cô thích nói nhất, vậy mà anh ta cũng biết! Cô cảm thấy thật gần gũi, như thể có thêm một người thân thích vậy. Trái tim của Tiêu Hà Hà đã ấm áp hơn, vội lau đi những giọt nước mắt, đột nhiên hết khóc lại cười: “Đỗ Cảnh, anh nói đúng lắm, trời chưa sụp!”
Đỗ Cảnh có hơi khó hiểu, tốc độ nắng mưa của cô ấy cũng hơi nhanh quá thì phải?
“Ờ! Vậy chúng ta mau đi thôi! Không phải còn đến đón Thịnh Thịnh nữa à?”
“Được! Nhưng anh có thời gian không?”
Tần Trọng Hàn nhìn cuộc gọi bị ngắt giữa chừng mà cả người lạnh như băng, anh ta ngạc nhiên. Không đâu! Sao Hà Hà có thể đi thuê phòng với một người đàn ông khác được chứ?
Không! Cô ấy không phải là người như vậy!
Tần Trọng Hàn không tin, anh ta không tin! Vội chạy như bay ra ngoài, mặc kệ những người đang ngồi trên ghế sofa, Tần Trọng Hàn chạy thẳng ra ngoài.
“Anh rể, anh đi đâu vậy?”
“Lam Tịnh, anh phải ra ngoài một lát!” Không giải thích gì, anh ta đã biến mất!
Còn người đang ngồi trên ghế sofa thì co cụm lại. “Hàn... Anh đừng đi...”
Đỗ Cảnh chở Tiêu Hà Hà đến ngôi nhà cũ của họ Tần, Tiêu Hà Hà không ngờ Tần Lăng Hàng cũng cho Ngữ Điền ra ngoài luôn!
Vừa nhìn thấy Tiêu Hà Hà, Ngữ Điền bổ nhào cả người đến. “Mẹ! Mẹ ơi! Con nhớ mẹ nhiều lắm!”
Đỗ Cảnh ngây người ra! Đứa bé này… Lại ở đâu ra một đứa con khác nữa!
Đứa bé này cũng gọi Tiêu Hà Hà là mẹ à?
Thịnh Thịnh thì quay đầu lại nhìn Tần Lăng Hàng, nhận ra trong mắt ông ta hình như có rất nhiều điều không vui. “Ông ơi, ông chịu cho Ngữ Điền về ở với mẹ con thật hả? Không phải ông không đồng ý à?”
Tần Lăng Hàng hừ một tiếng lạnh lùng, việc đã đến nước này, ông ta còn làm gì được? Chỉ có thể thỏa hiệp, lùi một bước để tiến hai bước. Vì cô gái này không bị đe dọa, nên ông ta chỉ có thể làm như vậy thôi!
“Tiêu Hà Hà, cô đưa Ngữ Điền đi đi! Tôi cho phép nó sống với cô một tháng!” Tần Lăng Hàng nói với vẻ lạnh nhạt. “Mỗi tuần cho nó về thăm tôi một lần!”
“Hả…” Tiêu Hà Hà đần mặt ra. Ý ông Tần là sao?
Tần Lăng Hàng thấy Đỗ Cảnh cùng đến với Tiêu Hà Hà thì càng giận hơn, kéo Thịnh Thịnh lại rồi quay lại chỗ cửa, tránh xa Tiêu Hà Hà và Đỗ Cảnh, rồi hạ giọng nói: “Con thấy chưa? Ông chú đang đứng bên kia kìa, sẽ làm ba dượng của con đó!”
“Ông ơi, ông đúng là nhiều chuyện quá đó! Chú Đỗ có theo đuổi mẹ con đâu! Mà hơn nữa, chú Đỗ ngầu như vậy, còn cao hơn cả chú Tần nữa, nếu mẹ kết hôn với chú ấy, thì em bé sinh ra chắc chắn phải cao lắm, mạnh khỏe lắm, chắc chắn sẽ rắn chắc hơn Ngữ Điền!”
“Thằng nhóc, con muốn tìm ba dượng cho mình, cũng muốn tìm ba dượng cho Ngữ Điền hả?” Tần Lăng Hàng nhíu mày chặt hơn. “Gái ngoan không lấy hai chồng, bộ con muốn mẹ con lấy hai người đàn ông hả?”
“Nhưng mẹ con chưa từng lấy chồng mà!” Thịnh Thịnh nói với vẻ bối rối. “Mẹ đã từng kết hôn với chú Tần hả ông? Lẽ nào mẹ và chú Tần từng ly dị à?”
Thịnh Thịnh nói rồi trợn to mắt, bộ dạng trông rất nghi ngờ.
“Thằng nhóc, con đừng quan tâm đến việc mẹ con đã từng kết hôn hay chưa. Nói tóm lại, nếu mẹ con kết hôn với người đàn ông khác, thì cô ta không phải là một người phụ nữ tốt. Chẳng lẽ con muốn mẹ mình bị người ta bêu ríu à?” Dù gì Tần Lăng Hàng cũng là người dày dặn kinh nghiệm, chớp mắt đã khơi dậy sự tò mò của Thịnh Thịnh.
“Ông ơi, sẽ có người bêu ríu mẹ con hả? Vậy chẳng phải mấy dì đã ly hôn rồi tái hôn lại đều bị người ta bêu ríu hả? Không phải phụ nữ tốt thì đã sao? Phụ nữ tốt dễ bị bắt nạt lắm đó! Tự nhiên chú Tần biến đi đâu mất, mắc mớ gì con phải giúp chú ấy? Con muốn mẹ con lấy chú Ly kìa, còn không được nữa thì lấy chú Đỗ! Ừm! Chú Đỗ tốt hơn! Mẹ và chú Đỗ làm cùng công ty, sau này đi làm sẽ thuận tiện hơn! Sau này không cần lo mẹ bị mấy ông dê xòm quấy rối nữa, có một người ngầu như chú Đỗ bảo vệ cho mẹ, con cũng thấy yên tâm hơn.” Thịnh Thịnh hoàn toàn không mắc lừa, chỉ tập trung nói.
Lần này đúng là
đã chọc cho Tần Lăng Hàng giận sôi máu! “Thằng nhóc, gái ngoan không lấy hai chồng là lời dạy của người xưa, con có hiểu không vậy?”
“Nhưng như vậy quá không công bằng! Tại sao chứ? Không phải còn có một câu là… Ông ơi, bộ ông chưa nghe qua câu này hả? Dì Mig đã nói với mẹ như vầy nè: Tại sao phải thắt cổ trên một cây chứ?” Thịnh Thịnh nói với vẻ đắc ý.
“Này! Con thấy Ngữ Điền có dễ thương không?” Tần Lăng Hàng thấy đứa trẻ này không bị mắc lừa, vội đè nén cơn giận của mình và bắt đầu lừa phỉnh.
“Dạ dễ thương lắm! Ngữ Điền rất dễ thương, nhưng nếu được sống chung với mẹ con, em ấy sẽ đáng yêu như con vậy đó, thậm chí còn có thể đáng yêu hơn cả con nữa! Ông thấy bây giờ đó, Ngữ Điền đã bị ông hù trở thành con gái luôn rồi!”
“Thằng nhóc, sao con cứ gây khó dễ cho ta vậy?”
“Ông gây khó dễ cho con trước thì có. Không phải mới đầu ông rất ghét con và mẹ con à? Bây giờ tại sao lại nịnh bợ như vậy?”
“Ai thèm nịnh bợ hả?”
“Chẳng lẽ ông không có ý này à? Vậy thôi được, cứ để mẹ con ở bên cạnh chú Đỗ đi!” Ánh mắt của Thịnh Thịnh nhìn qua hai bóng người đang đứng bên ngoài cổng, càng nhìn càng thấy chú Đỗ cao to hơn chú Tần. “Ừm! Chú Đỗ rất xứng với mẹ, em gái sinh ra chắc chắn sẽ làm người mẫu! Ừm, nếu con có một cô em gái làm người mẫu thì tuyệt quá!”
“Hứ!” Tần Lăng Hàng hừ một tiếng lạnh lùng. “Nhưng cậu ta không đẹp trai bằng con trai của ta, dù sinh được đứa con gái cao chút thì cũng chưa chắc sẽ xinh đẹp! Không đẹp mà muốn làm người mẫu thì khó lắm đó!”
“Có thể qua Hàn Quốc làm phẫu thuật thẩm mỹ mà ông, trên tivi có nói công nghệ phẫu thuật của Hàn Quốc đứng đầu thế giới đó! Ông ơi, ông cũng đi kéo căng da đi, để nếp nhăn giữa chân mày ông thẳng ra lại, để như bây giờ khó coi quá! Nếu chú Tần về già mà giống như ông, chẳng phải mẹ con sẽ bị lỗ à? Một ông già xấu xí như vậy thì làm sao xứng đôi với mẹ con?”
“Con…” Tần Lăng Hàng suýt nữa ói máu mà chết!
Dì Trương sững sờ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái mét của ông chủ, rồi đột nhiên cười lớn. “Ông chủ ơi, cậu bé này đúng là miệng mồm lanh lẹ, đáng yêu chết đi được! Tôi rất thích cậu bé này đó!”
“Có thể chọc cho người ta tức chết nữa!” Giọng của Tần Lăng Hàng dường như cũng lộ ra một sự yêu chiều khó hiểu.
“Ông ơi, ông dễ hờn mát quá thì phải ha?” Thịnh Thịnh nhướn mày lên, cái trán đó khá giống với Tần Lăng Hàng. Dì Trương hơi ngây người ra, đứa trẻ này và ông chủ đúng là có duyên với nhau, và cho đến tận bây giờ cũng chỉ có duy nhất một mình cậu bé dám làm cho ông chủ phải nghẹn họng!
“Thằng nhóc, ta với con bàn bạc một chút được không?” Tần Lăng Hàng tiếp tục chiến lược của mình.
“Ông ơi, có gì thì ông cứ nói đi! Tự nhiên ông kêu con đến nhà ông, chắc chắn phải có chuyện gì đó! Tối qua chưa nói, nếu hôm nay vẫn không nói, thì con phải đi rồi đó!”
“Công ty của chú Tần lớn không?” Tần Lăng Hàng hỏi.
“Dạ lớn! Rất có phong cách!” Thịnh Thịnh nói với vẻ chân thành. “Lần trước con thấy rồi, có tòa nhà cao lắm!”
“Con có muốn sau này sẽ sở hữu một công ty như vậy không?”
“Dạ muốn!”
“Vậy con làm người thừa kế của gia đình ta ha, chịu không?” Tần Lăng Hàng tiếp tục nói.
Dì Trương lặng người đi! Ông chủ nói vậy là có ý gì? Lẽ nào định đem Tần thị tặng cho cậu bé này?
“Tại sao vậy ạ?” Thịnh Thịnh bối rối.
“Kêu mẹ con lấy chú Tần, con cũng theo họ Tần luôn, làm cháu của ta, tiếp nhận quản lý Tần thị, trở thành đại tổng tài, oách không?”
Thịnh Thịnh mím môi và lắc đầu. “Ông ơi, con không muốn làm tổng tài của nhà ông đâu!”
“Ơ!” Tần Lăng Hàng cũng kinh ngạc theo.
“Con muốn tự mình mở công ty, không thèm lấy của người khác đâu!” Thịnh Thịnh nói rồi bật cười, đôi mắt to tròn cong lên thành hình bán nguyệt. “Khi con có công ty rồi, con sẽ phong cho mẹ con làm chủ tịch. Ông ơi, đến lúc đó mẹ con sẽ ngang chứ với ông đó, ông cứ lo quản lý tốt công ty của mình đi, coi chừng con sẽ ép cho ông bị phá sản luôn đó!”
“Giọng điệu ngông cuồng lắm!” Tần Lăng Hàng cười ha hả.
Câu này, giống hệt như bản thân của hơn năm mươi năm trước.
Tiếng cười của ông ta ngay lập tức thu hút sự chú ý của Tiêu Hà Hà đang đứng bên ngoài cửa. Lúc này cô mới nhận ra rằng họ đã đứng ở ngoài cửa quá lâu, gần như đã quên mất Thịnh Thịnh, trong lòng thấy hơi áy náy.
“Ông không tin hả?” Thịnh Thịnh vẫn đang nói chuyện với Tần Lăng Hàng. “Vậy chúng ta cứ chờ xem! Ông phải sống lâu một chút đó, nếu không sẽ không nhìn thấy được đâu!”
Quay lại trong xe.
Tiêu Hà Hà đang ngồi ở chỗ ghế phụ, hai đứa trẻ ngồi ở hàng ghế sau, Đỗ Cảnh im lặng lái xe.
Hai đứa trẻ ríu rít reo hò. Ngữ Điền giống như một con chim nhỏ được thả ra khỏi lồng, cứ ríu ra ríu rít không ngừng. “Mẹ ơi, con nhớ mẹ nhiều lắm đó! Lâu lắm rồi con không được gặp mẹ. Mẹ ơi, sao mẹ không đến thăm con vậy?”
“Ngữ Điền, tại mẹ không tốt! Ông nội đã đồng ý cho con ở lại với mẹ một tháng lận đó, con vui không?” Tiêu Hà Hà thấy chua xót trong lòng, không ngờ ông Tần lại chịu thả người. Nhưng khi họ đến đó, ông Tần cũng đã nói lời cảnh cáo.