Chỉ một câu thôi mà Tiêu Hà Hà đã nhìn tthấy khuôn mặt của Mễ Kiệt trắng bệch ra, sau đó anh ta hơi ngượng ngùng. “Anh theo chủ nghĩa độc thân, không muốn kết hôn, nếu mọi người muốn tìm em dâu thì e rằng khó rồi! Mau về bàn đi, mọi người đang chờ em gọi món đó!”
Nói xong câu này, Mễ Kiệt mỉm cười và vỗ vai cô. “Đi đi, dạo này em ốm quá rồi đó, cần được tẩm bổ rồi!”
“Anh Mễ...”
“Đi đi!” Khẽ gật đầu rồi Mễ Kiệt vội vàng đi khỏi.
Nhìn theo bóng lưng rời đi của anh ta, cảm thấy có chút cô đơn và bơ vơ, trong tim cô chua xót. Từ xưa đa tình luôn bị tổn thương bởi vô tình, chị Ngô và anh Mễ Kiệt chỉ e là rất khó để đến với nhau rồi.
“Lạp à, sao cậu lại yên tâm mà để vợ cậu ở Pháp một mình vậy?” Bùi Lâm Xung mở miệng hỏi một cách vô ý.
Bàn tay đang bưng ly cà phên của Hàn Lạp bỗng run lên, mím chặt môi và nói với vẻ thờ ơ: “Chúng tôi ly dị rồi!”
“Ly dị?” Bùi Lâm Xung và Đỗ Cảnh đều ngạc nhiên. “Sao lại có chuyện đó được?”
Khi Đỗ Cảnh hỏi Hàn Lạp về chuyện giữa anh ta với vợ mình, Hàn Lạp không nói gì, chỉ thở dài. Lúc đó, Đỗ Cảnh đã cảm thấy hơi lạ, nhưng không ngờ là đã ly dị! Tin này làm cho cả hai người rất ngạc nhiên, nhớ lại trước đây Lạp rất yêu vợ mình mà!
“Chuyện xảy ra khi nào?” Bùi Lâm Xung thấy sắc mặt của anh ta không tốt, hiểu rằng những gì anh ta đã nói đều là sự thật.
“Một năm rồi!” Hàn Lạp nói với vẻ dửng dưng. “Tất cả đều đã qua rồi!”
“Lâu như vậy rồi à? Lần gần đây nhất ba qua Pháp là khi nào nhỉ? Đỗ Cảnh!” Bùi Lâm Xung cau mày.
“Ba nuôi, là mùa hè năm ngoái!” Đỗ Cảnh nói.
“Lâu như vậy rồi à? Sao thời gian trôi qua nhanh quá vậy?” Bùi Lâm Xung lẩm bẩm.
“Hay chúng ta đừng nhắc đến chuyện này nữa. Chú Bùi, lần này con về sẽ ở lại đây khá lâu, chúng ta nói chuyện gì đó vui hơn đi! Dạo này chú làm ăn được chứ?” Hàn Lạp đã lấy lại bình tĩnh trong chớp mắt, đưa mắt nhìn về Tiêu Hà Hà đang ngồi ở đầu bên kia, trong mắt lóe lên một chút cảm xúc khó hiểu.
“Cũng được! Không nhắc nữa!” Bùi Lâm Xung nói, cũng đã nhìn thấy Tiêu Hà Hà đang đi đến. “Hà Hà, ngồi cạnh tôi nè!”
Ông ta vừa vẫy tay, Tiêu Hà Hà liền gật đầu. “Dạ được!”
Ngồi xuống bên cạnh Bùi Lâm Xung, giữ im lặng, cô cũng không biết nên nói gì.
“Cô gì ơi, cho một ly nước ấm!” Đỗ Cảnh nói với người phục vụ.
Một ly nước ấm nhanh chóng được bưng ra, Đỗ Cảnh đưa ly nước cho Tiêu Hà Hà rồi nói nhỏ: “Cô uống nước ấm đi, đồ uống có màu không thể uống được nữa đâu!”
Cả Bùi Lâm Xung và Hàn Lạp đều kinh ngạc, nhìn vào hành vi bất thường của Đỗ Cảnh, không sao ngờ được một anh chàng lạnh lùng như Đỗ Cảnh mà lại có một hành động dịu dàng đến như vậy.
Mặt của Tiêu Hà Hà đỏ lên. “Cám ơn anh, trợ lý Đỗ!”
Cô đang mang thai, không thể uống đồ uống có màu.
Không hề chú ý đến ánh mắt của hai người kia, Tiêu Hà cúi đầu uống nước, bận rộn cả buổi sáng nên chưa kịp uống nước, cảm giác được uống một ly nước ấm thật tuyệt!
Ánh mắt của Bùi Lâm Xung liếc ngang Đỗ Cảnh với vẻ thú vị. Đỗ Cảnh ngay lập tức hoàn hồn lại, có hơi ngượng, vội giải thích: “Ba nuôi ơi, không phải như ba nghĩ đâu!”
“Vậy ba đang nghĩ gì đây ta?” Bùi Lâm Xung cười lớn, không ngờ đứa con trai nuôi của mình lại quan tâm đến thư ký của mình nhiều như vậy, thật thú vị. Chẳng lẽ thằng nhóc này đã rung động rồi à?
Nhìn vào dáng vẻ trong sáng của Hà Hà, tuy đã có một đứa con nhưng xem ra vẫn còn rất trẻ, rung động cũng không phải là chuyện không thể! Vả lại Hà Hà làm việc rất nghiêm túc, nếu Đỗ Cảnh rung động thật, thì ông ta là người đầu tiên ủng hộ! “Đỗ Cảnh, dù con làm gì, ba nuôi cũng ủng hộ con!”
“Ba nuôi à...” Đỗ Cảnh càng ngượng hơn, và không nói gì nữa.
Hàn Lạp thì mím chặt môi, liếc mắt nhìn sang Tiêu Hà Hà, nhìn thấy cô vẫn không có phản ứng gì, chỉ ngồi im uống nước, không tham gia vào cuộc nói chuyện của họ, anh ta hơi ngạc nhiên. Cô gái này im lặng quá!
Vào lúc này, ở trên thang cuốn có một gia đình ba người vừa đến, chỉ thấy một cô gái ăn mặc hợp mốt nói với người phục vụ: “Báo với ông chủ Mễ của cậu là Cung Luyến Nhi đến rồi, phiền anh ấy ra đây!”
Tiêu Hà Hà vốn đang ngồi im uống nước, nghe thấy giọng của Cung Luyến Nhi liền quay ngoắt đầu lại, liền nhìn thấy người mà cô không muốn gặp nhất đó – Mai Tây Vịnh.
“Khụ khụ khụ...” Rồi cô bị sặc bởi ngụm nước vừa nuốt và bắt đầu ho sặc sụa.
“Sao không cẩn thận gì hết!” Bùi Lâm Xung lấy khăn giấy đưa cho Tiêu Hà Hà.
Hàn Lạp thì nhướn mày và đưa mắt nhìn về phía Tiêu Hà Hà vừa nhìn lúc nãy...
Gia đình ba người nhà họ Cung vừa xuất hiện thì được nhân viên đưa sang dãy bên này và cách họ ba cái bàn, Mễ Kiệt được nhân viên mời ra đến nơi. Cung Luyến Nhi vừa nhìn thấy Mễ Kiệt liền vui vẻ nói: “Anh Mễ, tôi đưa ba tôi và dì đến nhà hàng của anh tham quan nè!”
Mễ Kiệt mỉm cười. “Hoan nghênh!”
Sau đó quay sang chào hỏi Cung Bồi Tân và Mai Tây Vịnh. “Con chào bác trai! Con chào bác gái!”
Mai Tây Vịnh mỉm cười và gật đầu. “Cậu Mễ, Luyến Nhì nhà tôi thường nhắc đến cậu. Còn trẻ, nếu có thời gian thì nên đi ra ngoài, đừng chỉ lo làm ăn mà quên nghỉ ngơi, nhất là cậu đó. Hay cuối tuần này kêu Luyến Nhi đi cưỡi ngựa với cậu đi, trường đua ngựa của chúng tôi vừa về một nhóm ngựa tốt!”
“Phải đó, anh Mễ à, đến trường đua ngựa nhà tôi chơi đi!” Cung Luyến Nhi giống như một cô công chúa nhỏ, cứ ríu ra ríu rít trông rất hoạt bát.
Nhưng Mễ Kiệt chỉ cười.
Tiêu Hà Hà cúi đầu xuống, trong mắt lóe lên chút đau thương lặng lẽ.
Đỗ Cảnh và Hàn Lạp đều nhận ra sự bất thường của Tiêu Hà Hà. “Hà Hà, cô không sao chứ?”
“Không có gì, tôi vô ý nên bị sặc thôi!” Khuôn mặt của Tiêu Hà Hà đỏ bừng vì ho. “Ảnh hưởng mọi người dùng bữa rồi!”
Và lúc này, tầm mắt
của Cung Luyến Nhi di chuyển, vừa hay nhìn thấy Tiêu Hà Hà, ngay lập tức hét lên: “A! Anh Mễ, Hà Hà cũng đang ở đây à? Lần trước chúng ta đi hát karaoke, cô ấy bị Tần Trọng Hàn kéo đi mất, lâu quá rồi không gặp đó! Hà Hà! Hà Hà!”
Nói rồi, Cung Luyến Nhi đi về phía họ.
Tiêu Hà Hà không ngờ rằng Cung Luyến Nhi chỉ nhìn vào lưng cô thôi mà cũng nhận ra cô, cô muốn tiếp tục giả điếc, nhưng Cung Luyến Nhi đã đi đến.
“Chào mọi người!” Cô ta chào hỏi ba người đàn ông, sau đó nhìn thẳng vào Tiêu Hà Hà: “Hà Hà, lâu rồi không gặp!”
Tiêu Hà Hà đành phải đứng lên, nói với vẻ thờ ơ: “Chào cô!”
Và sắc mặt của Mai Tây Vịnh ở bàn bên kia bỗng trắng bệch ra, bà ta cúi đầu xuống và giả vờ không nhìn về phía bên này, nhưng thật ra là đang liếc nhìn sang và quan sát xem họ đang nói gì.
“Hà Hà à, bữa nào chúng ta lại rủ nhau đi hát đi, nhưng cô không được bỏ trốn giữa chừng nữa đâu đó! Tôi muốn nghe cô hát lại bài “Hoa trên biển” đó!”
“Hoa trên biển?” Bùi Lâm Xung bỗng dựng đứng mắt lên, bàn tay cũng hơi run run, ngước mắt lên nhìn Tiêu Hà Hà đang đứng bên cạnh, ánh mắt bắt đầu phức tạp hẳn lên.
Tiêu Hà Hà hoàn toàn không ngờ được rằng bài hát này lại mang đến cho Bùi Lâm Xung một sự rung động lớn đến vậy.
Cô không hề biết, chỉ nói với ba người với vẻ rất áy náy: “Thật ngại quá! Tổng tài, anh Hàn, trợ lý Đỗ, mọi người cứ dùng bữa trước đi, tôi và bạn tôi ra ngoài một chút, tôi sẽ quay lại ngay!”
“Luyến Nhi à, mau qua đây đi con. Ở đây là nhà hàng Tây, đừng ăn nói lớn tiếng quá!” Cung Bồi Tân cũng đã đi đến, liếc nhìn Tiêu Hà Hà rồi gật đầu.
Tiêu Hà Hà cũng gật đầu. “Cô Cung à, cô qua dùng bữa đi, anh Mễ đang chờ cô đó!”
“Vậy khi nào chúng ta sẽ đi hát đây?” Cung Luyến Nhi lại hỏi.
“Bữa nào đi!” Tiêu Hà Hà cũng không tiện từ chối, đành tìm cách kéo dài.
“Vậy được rồi! Hà Hà, cô không được quên đó nha!” Cung Luyến Nhi dặn dò xong rồi mới chịu rời đi.
Tầm mắt của Tiêu Hà Hà khẽ di chuyển, nhìn thấy Mai Tây Vịnh vẫn đang cúi gầm mặt xuống, cô chỉ cảm thấy bực bội trong lòng, hít một hơi thật sâu rồi đi về phía phòng vệ sinh.
Không ngờ lại gặp bà ta ở đây, thấy bà ta lấy lòng anh Mễ Kiệt, hình như muốn đem Cung Luyến Nhi gả cho anh Mễ vậy đó. Trong lòng Tiêu Hà Hà cảm thấy rất buồn cười, từ lâu đã biết bà ta rất có thế lực, nhưng khi tận mắt chứng kiến lại cảm thấy rất buồn, tại sao bà ta lại là mẹ ruột của mình chứ?
Không bao lâu sau thì nghe thấy tiếng bước chân đi đến, cô quay lại thì nhìn thấy Mai Tây Vịnh đang đứng cách đó mười mét, rồi từ từ đi về phía cô.
Cô biết bà ta sẽ đến, cô đã dựa đoán trước được điều đó.
“Con đừng gần gũi với Luyến Nhi, nó không phải là một cô gái đơn giản!” Mai Tây Vịnh lên tiếng làm cho Tiêu Hà Hà càng muốn cười hơn nữa. Thì ra bà ta vào đây là để nói điều này!
“Mẹ biết con trách mẹ, nhưng mẹ cũng không còn cách nào khác, mọi chuyện đã như vậy rồi. Hà Hà, xin con hãy hiểu cho mẹ!”
Bầu không khí bỗng trở nên ngột ngạt, Tiêu Hà Hà nhìn chằm chằm vào bà ta bằng ánh mắt dửng dưng, vẻ mặt rất khinh khi. Ý của bà ta là, mình làm quen với Cung Luyến Nhi là có mục đích riêng?
“Bà tưởng ai cũng là kẻ đầu cơ giống bà à? Dẹp ý nghĩ bẩn thỉu đó của bà đi, đừng nghĩ ai cũng có mục đích giống như bà! Tôi không quen bà, từ nay chúng ta gặp nhau cứ xem như không quen biết, bà đừng đến tìm tôi nữa.”
“Hà Hà, dù thế nào đi chăng nữa, mẹ cũng là người đã sinh ra con mà. Hận mẹ có thể làm con vui sao?” Vẻ mặt của Mai Tây Vịnh hơi khựng lại, khi nói chuyện cũng hơi thở hổn hển.
“Bà sai rồi. Đối với bà, tôi không yêu không hận. Chúng ta là những người xa lạ!” Tiêu Hà Hà mỉm cười lạnh lùng. “Tôi cũng nói rõ trước, ba mẹ tôi đã qua đời, tôi không có mẹ. Nếu có thể quay lại từ đầu, tôi chẳng thà làm một con thú cũng không muốn làm con gái của một người phụ nữ tham thú vinh hoa! Tôi nói xong rồi, bà có thể đi được rồi đó!”
“Con hãy hứa với mẹ sẽ không đến gần Luyến Nhi đi, không nói ra mối quan hệ của chúng ta, thì mẹ sẽ đi!” Sắc mặt của Mai Tây Vịnh còn trắng hơn tờ giấy trắng, chỉ cầu xin.
Cười gằng một tiếng, Tiêu Hà Hà nhướn mày lên. “Tôi tiếp cận cô ta? Con mắt nào của bà nhìn thấy tôi tiếp cận với cô ta?”
“Mẹ... Nói tóm lại, con đừng thừa nhận quan hệ giữa chúng ta là được rồi!” Mai Tây Vịnh dường như đã thở phào, nhưng vẫn chưa yên tâm.
Nghe thấy câu này, cả người Tiêu Hà Hà run rẩy lên. “Tôi thấy xấu hổ vì quen biết bà, chúng ta là những người xa lạ! Bà đừng đến tìm tôi nữa, nếu không, tôi không thể đảm bảo cái miệng tôi có nói ra điều gì đó hay không! Bà đó, nên biến mất khỏi tầm mắt tôi thì hơn!”
Mai Tây Vịnh thờ người ra, vẻ mặt trắng bệch hơn nữa, bầu không khí bỗng trở nên ảm đạm hơn. Cả hai người đều không nói gì, Tiêu Hà Hà không thèm nhìn bà ta lấy một cái, chỉ cảm thấy rất buồn, sao cô lại có một người mẹ như vậy?