Cô vùng vẫy để hất tay anh ta ra, nhưng anh ta vẫn nắm chặt tay cô, giọng rất khẽ và xa xăm: “Được! Anh biết em cần thời gian, anh sẽ không làm phiền em.”
Nghe thấy giọng anh ta, mũi cô cay cay, trong ngực cũng rất đau.
Anh ta rời đi, với hình dáng cô đơn và lặng lẽ.
Anh ta biết rằng có lẽ mình sẽ mất cô, nhưng không ngờ chuyện đó lại đến nhanh như vậy!
Trong phòng không còn ai khác, cô dựa người vào góc tường, trượt xuống và ôm lấy mình rồi bắt đầu khóc hu hu. Tại sao cái chết của ba lại có liên quan đến Tần Trọng Hàn? Tại sao?
Ở Tần thị.
Tần Trọng Hàn đã quay lại làm việc.
Anh ta cắm đầu vào đống công văn, cố gắng dùng công việc để làm tê liệt thần kinh của mình.
Đã ba ngày rồi!
Hà Hà không gọi cho anh ta, anh ta cũng không dám gọi cho cô, sợ rằng mình sẽ nhận được câu đòi chi tay. Anh ta biết cô cần thời gian để vượt qua, nhưng rốt cuộc kết quả sẽ thế nào thì anh ta thực sự không thể đoán trước được.
Điếu thuốc đang cháy trong tay anh ta tạo nên làn khói màu trắng, tràn ngập trong không khí.
Khi Tăng Ly gõ cửa và bước vào, anh ta vẫn không để ý đến, vẫn rơi vào trầm tư, như thể đã không còn linh hồn vậy.
“Hàn! Anh sao vậy? Tự nhiên chạy đến làm việc? Lúc trước không phải anh thà chết cũng không chịu đến làm à?” Tăng Ly đã hỏi câu này liên tục ba ngày rồi.
Tuy nhiên, vẫn vậy, Tần Trọng Hàn đều không nói gì.
“Này! Bạn bè gì kỳ cục vậy? Có phải anh và Hà Hà đã xảy ra chuyện rồi không? Hay tối nay để tôi hẹn cô ấy, hình như lâu lắm rồi chúng ta không tụ họp. Anh có muốn đi uống không?” Tăng Ly đề nghị.
Tần Trọng Hàn tiếp tục hút thuốc, vẫn không nói gì cả.
“Cứ quyết định vậy đi ha! Hay gọi luôn Mễ Kiệt và Cung Luyến Nhi nữa, anh và Hà Hà, tôi và Dương Dương! Sáu người chúng ta đi hát karaoke, không say không về!”
Tiêu Hà Hà nhận được điện thoại từ Tăng Ly, nói muốn đi hát karaoke tối nay, nhưng anh ta không nói sẽ đi với ai, chỉ nói Dương Dương cũng sẽ đi cùng. Và Tiêu Hà Hà cũng không từ chối.
Đã ba ngày rồi!
Trong đầu cô rối tung lên, Bùi Lâm Xung và Ngô Tân Tuyên cũng đã biết về nguyên nhân cái chết của Tiêu Nam Bắc. Bùi Lâm Xung không nói gì cả, chỉ vỗ nhẹ lên vai Tiêu Hà Hà.
Ngô Tân Tuyên lại khuyên cô: “Hà Hà à, có vài chuyện đã trôi qua thì cứ để nó trở thành quá khứ đi, đừng quá so đo về quá khứ, nếu không cuộc sống thực sự sẽ rất mệt mỏi!”
Nhưng, hễ nghĩ đến người cha thân yêu nhất - Tiêu Nam Bắc của mình đã chết vì Tần Trọng Hàn, hễ nghĩ đến chuyện anh ta chưa bao giờ lộ diện trong những năm qua, hễ nghĩ đến chuyện lúc đó anh ta chỉ nhờ người đi xử lý vụ tai nạn đó, hễ nghĩ đến chuyện anh ta cũng lái xe khi đang say rượu, trong tim cô lại buồn bã như sóng triều dâng!
Khi hết giờ làm, Tần Trọng Hàn đã không đi đón Hà Hà.
Anh ta sợ nếu mình đến đón thì cô sẽ không đến.
Có lẽ Tăng Ly đã biết giữa họ có ngăn cách nên đã tự xung phong đi đón Tiêu Hà Hà và Cung Luyến Nhi, còn Tần Trọng Hàn và Mễ Kiệt cùng đến KTV để đặt phòng.
“Dạo này cậu sao rồi?” Mễ Kiệt châm điếu thuốc rồi hỏi Tần Trọng Hàn.
Tần Trọng Hàn cũng đang hút thuốc. Hai người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa trong phòng và hút thuốc. “Không tốt lắm! Còn anh?”
“Tôi cũng không tốt!” Nụ cười của Mễ Kiệt có chút bất lực. “Tân Tuyên thực sự đã cắt đứt với quá khứ rồi, còn Luyến Nhi đã mất ba và dì Mai, tôi tưởng cô ấy sẽ cần tôi, nhưng tôi nhận ra cô ấy ngày càng trở nên mạnh mẽ, cô ấy không muốn gặp tôi nữa!”
“Chút nữa anh sẽ được gặp thôi, Tăng Ly đã đi đón cô ấy và Hà Hà rồi!”
“Hai người có chuyện gì vậy?”
“Một lời thật khó để nói hết!” Tần Trọng Hàn nhả ra một ngụm khói thật dài, vẻ mặt càng cô đơn hơn.
Khi Tăng Ly chở ba cô gái đến nơi, Tần Trọng Hàn và Mễ Kiệt đã hút đầy một gạt tàn đầu thuốc lá.
Vừa bước vào cửa, Tiêu Hà Hà và Cung Luyến Nhi đều sững sờ.
Ánh mắt ấm áp của Tần Trọng Hàn rơi trên khuôn mặt của Tiêu Hà Hà với vẻ si tình. Cô ấy đã ốm đi nhiều, đôi má tròn trĩnh của ngày xưa nay đã hõm xống. Tần Trọng Hàn chỉ cảm thấy tim mình đau đớn, mỗi tấc da thịt đều đang khao khát cô.
Cung Luyến Nhi cũng hơi ngạc nhiên, nhưng cô đã nhanh chóng nở nụ cười. “Anh Tần, anh Mễ, không ngờ hai anh cũng có mặt ở đây!”
Tiêu Hà Hà chỉ liếc nhìn Tần Trọng Hàn một cái, đôi tay nhỏ bé siết chặt lại và không nói gì. Cô vốn định quay người bỏ đi, nhưng Luyến Nhi đã giữ cô lại. “Chị ơi, tối nay chúng ta hát chung với nhau đi, không say không về!”
Tăng Ly và Dương Dương cũng ngay lập tức nói: “Phải đó, phải đó! Mấy người chúng ta khó khăn lắm mới tụ họp được, không say không về nha!”
Tiêu Hà Hà đành phải ngồi xuống, nhưng không nhìn Tần Trọng Hàn thêm một cái nào nữa.
Ánh mắt của Mễ Kiệt bất giác nhìn qua Luyến Nhi, đúng lúc cô cũng di chuyển tầm mắt và đụng phải ánh mắt của Mễ Kiệt. Cô chỉ mỉm cười, không một chút quan tâm, như thể giữa họ chưa từng xảy ra chuyện gì cả. Cung Luyến Nhi của bây giờ chỉ xem Mễ Kiệt như một người bạn bình thường, thờ ơ và xa cách.
Vào ngày mà ba cô ấy và dì Mai chết, anh ta đã nhận được cuộc gọi của quản gia. Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, mà Luyến Nhi không hề gọi cho anh ta.
Khi anh ta định ôm lấy cô ấy và an ủi, cô ấy liền tránh né anh ta, từ chối vòng tay của anh ta, từ chối sự an ủi của anh ta. Thái độ khách sáo và xa cách của cô ấy khiến Mễ Kiệt nhất thời khó thích nghi được. Nhưng anh ta đã nói chia tay, chưa bao giờ yêu thì cần gì phải giả vờ bận tâm? Hay thôi đừng ép buộc nhau nữa!
Bầu không khí trong phòng đột nhiên cô đọng lại.
Trên mặt Luyến Nhi vẫn giữ một nụ cười nhạt, còn trên mặt Tiêu Hà Hà thì vô cảm.
Ánh mắt của Tần Trọng Hàn và Mễ Kiệt rất bối rối, Tăng Ly đành phải nói to: “Này! Mọi người muốn hát bài gì? Muốn uống loại rượu nào? Dương Dương à, mau bật nhạc lên!”
“Ồ! Dạ!” Dương Dương lập tức mở màn hình lên và bật một bài hát vui vẻ.
Nhưng trong phòng vẫn rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng nhạc ồn ào.
Tiêu Hà Hà và Cung Luyến Nhi ngồi ở một góc ghế
sofa, Luyến Nhi ghé sát bên tai Tiêu Hà Hà rồi khẽ hỏi: “Chị ơi, chị và anh Tần có chuyện gì vậy?”
Tiêu Hà Hà mím chặt môi và lắc đầu.
Tần Trọng Hàn cũng đành phải ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng bệch và có vẻ thản nhiên của cô, thực sự là bướng bỉnh đến cùng cực. Anh ta rít mạnh một hơi thuốc, mắt hơi híp lại, cô ấy định sẽ làm lơ mình thật à?
Cung Luyến Nhi cũng nhận ra giữa Hà Hà và Tần Trọng Hàn có vấn đề, nhưng Hà Hà không nói, cô ấy cũng không hỏi lại nữa. Cô ấy đành phải đứng lên, cầm lấy micro và hát. Cô ấy không còn là một đứa trẻ được cưng nựng trong lòng bàn tay nữa, chỉ có thể tự mình mạnh mẽ mà đối mặt!
Mỉm cười mà hát, mỉm cười mà đối mặt với mọi chuyện!
Tiêu Hà Hà đột nhiên cảm thấy hơi buồn chán, cô đứng dậy và đi ra ngoài.
Tăng Ly lập tức đá chân Tần Trọng Hàn, ra hiệu cho anh ta đuổi theo.
Tần Trọng Hàn hút một hơi thuốc, đứng dậy một cách im lặng và đi ra ngoài.
Tiêu Hà Hà đứng bên ngoài phòng, hít một hơi thật sâu, nhìn thấy cánh cửa đột nhiên mở ra, rồi bỗng ngây người ra tại chỗ, nhìn anh ta đang đi về phía mình. Khói thuốc phả ra từ trong miệng, anh ta nhìn cô, giọng nam trầm bay đến phía trước. “Em ốm đi rồi!”
Cô không nói gì, quay người lại định bỏ đi. Nhìn vào khuôn mặt đẹp trai này, cô không biết phải đối mặt như thế nào, làm sao để quên đi việc anh ta là người đã hại ba cô không còn trên đời này nữa!
“Hà Hà! Chúng ta có thể nói chuyện không?” Tần Trọng Hàn lặng lẽ hỏi khi cô quay người đi.
“Tôi không có gì để nói!”
Giọng lạnh lùng của cô đâm thật sâu vào tim anh ta, trong giọng nói buồn tẻ và khàn khàn thốt ra những từ vỡ vụn, đau thương đến mức khiến người ta phải thương tiếc. “Hà Hà à, chúng ta nói chuyện được không?”
Tần Trọng Hàn cố gắng cong môi lên để cười, nhưng chua xót vẫn dâng lên đầy trong tim, trong vẻ mặt khi nhìn vào Tiêu Hà Hà có đầy áy náy và hối tiếc.
Tiêu Hà Hà thầm thở dài trong lòng, tim nhói đau. Khi cô nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy của Tần Trọng Hàn, cô vẫn cảm thấy đau lòng.
Liệu họ còn có thể ở bên nhau không? Chỉ e là không thể.
Mặc dù cô rất bối rối và đau đớn, nhưng cô vẫn yêu anh ta. Dù sao cô vẫn yêu anh ta.
Anh ta đột nhiên với tay ra và kéo cô đến góc cầu thang. Ở đây không có người qua lại, thích hợp để nói chuyện.
“Anh xin lỗi, đều là lỗi của anh.” Trong góc yên tĩnh đó, Tần Trọng Hàn giơ tay ra chạm vào mặt Tiêu Hà Hà như trước đây, nhưng đã bị cô nghiêng người tránh né.
“Có gì thì anh cứ nói đi! Còn nữa, phải chăm sóc cho mình, đừng để mình tiều tụy như vậy. Còn nữa, chúng ta đã kết thúc rồi. Tôi đã suy nghĩ rất lâu, cảm thấy rằng tôi không thể nào ở bên anh nữa. Nếu ở bên anh, tôi sẽ thấy có lỗi với ba mình! Tôi không thể có lỗi với ông ấy!”
Tiêu Hà Hà rút tay mình ra khỏi tay anh ta, rồi liếc nhìn Tần Trọng Hàn một cách tê dại, và lặng lẽ lên tiếng. Có nhiều chuyện khi đã xảy ra rồi thì không còn cơ hội để quay lại nữa.
“Hà Hà, đúng là ba em đã vì anh mà chết, nhưng anh không thể chịu hết mọi trách nhiệm được. Ông ấy quả thực đã uống say!” Bàn tay cứng đờ trong không trung từ từ thu lại, Tần Trọng Hàn đau lòng lên tiếng.
“Ông ấy không bao giờ uống rượu!” Tiêu Hà Hà lẩm bẩm. “Làm sao tôi biết chuyện đó có phải do anh bịa đặt ra để thông đồng với cảnh sát hay không?”
“Sao anh có thể làm chuyện đó được? Hà Hà à, khám nghiệm tử thi có đó, chuyện đó không thể ngụy tạo được!” Đôi mắt buồn bã và sâu thẳm của Tần Trọng Hàn nhìn vào khuôn mặt yên ắng như nước đọng của Tiêu Hà Hà với vẻ quyến luyến, rồi nhẹ nhàng nói: “Hà Hà, cho anh một cơ hội có được không?”
“Xin lỗi.” Thở ra một hơi thật dài, Tiêu Hà Hà lắc đầu. “Tôi không thể ở bên anh được nữa, tôi không thể có lỗi với ba mình. Ở bên anh, tôi sẽ cảm thấy trong lòng đầy tội lỗi, sẽ rất buồn!”
Thật ra, không được ở bên cạnh anh ta cùng buồn như vậy. Tại sao ông trời luôn thích trêu đùa con người ta như vậy chứ?
“Hà Hà, chúng ta còn con mà! Em làm vậy, Ngữ Điền sẽ ra sao?”
Sống lưng của Tiêu Hà Hà chợt cứng đờ. Phải, Ngữ Điền sẽ ra sao? Thịnh Thịnh sẽ ra sao? Khó khăn lắm Thịnh Thịnh mới chấp nhận Tần Trọng Hàn, cô nhìn ra được cậu bé rất thích Tần Trọng Hàn, còn Ngữ Điền thì không thể tách rời mẹ của mình – là cô!
Nhưng...
Thật sự không thể ở bên nhau nữa.
“Hà Hà, vì các con, em không thể tha thứ cho anh sao?” Trên mặt cô đầy vẻ hiu quạnh, Tần Trọng Hàn khẩn khoản cầu xin, trong giọng nói bình thản có xen lẫn cảm xúc đau buồn, cố nén bi thương vào trong, vậy mới không khiến mình mất kiểm soát mà ôm cô vào lòng.
Tiêu Hà Hà mỉm cười bi thảm: “Tôi không hận anh, tôi chỉ không thể ở bên anh mà thanh thản được! Xin lỗi!”
Không muốn khóc, nhưng nước mắt vẫn chảy xuống một cách thê lương, Tiêu Hà Hà cố gượng cười, bàn tay trắng bệch đang run rẩy và lau đi những giọt nước mắt trên mặt, nhưng lại lên tiếng chua chát với Tần Trọng Hàn: “Chúng ta hãy kết thúc đi!”
Tại thời điểm này, cô rất muốn được sà vào lòng anh ta, bờ ngực ấm áp và yên an đó, từng là bến đỗ quyến luyến nhất của cô. Nhưng bây giờ, cô và anh ta dần dần xa cách, tất cả mọi chuyện đã kết thúc rồi.