Mạc Lam Tịnh suýt nữa đã làm hại Hà Hà? Sao cô ta lại có thể tàn độc đến như vậy? Cô bé từng ngây thơ từng đi theo Lam Ảnh đó, tuy từ nhỏ đã bị tổn thương dây thần kinh mặt nên bộ dạng lúc nào cũng lạnh tanh, nhưng cô ta vẫn luôn rất tử tế mà, tại sao lại như vậy được?
“Hàn, anh đang làm gì vậy?” Tăng Ly vừa quay lại đã chạy đến chụp tay Tần Trọng Hàn lại. “Tự hành hạ mình à?”
Khó khăn lắm anh ta mới đưa được ba và chú ba về, và cuối cùng cũng biết được thì ra Bùi Lâm Xung chính là chú ba của mình, bởi vì năm xưa một số băng nhóm tranh chấp nên đã bị ba mình bắt nhốt vào tù.
Vì vậy trong nhiều năm qua, chú ba không bao giờ đặt chân vào nhà họ Tăng nửa bước.
Anh ta có thể tưởng tượng ra tính khí của ba mình, lúc nào cũng tự cao tự đại, chỉ tươi cười vui vẻ với một mình mẹ, ngoài ra thì rất nghiêm khắc với anh ta và Dương Dương. Đặc biệt là với Dương Dương, ba anh ta lúc nào cũng quản lý rất khắt khe.
Nếu không sáu năm trước Dương Dương đã bỏ nhà đi một năm, có lẽ tính khí của ông già sẽ càng tồi tệ hơn nữa!
Nhưng khi anh ta quay lại thì nhìn thấy tình hình này, đúng là giống như thấy ma vậy. “Sao anh lại tự hành hạ mình vậy? Hà Hà đã xảy ra chuyện gì rồi à?”
“Không phải Hà Hà, Hà Hà vẫn ổn!” Tần Trọng Hàn bất ngờ vì sao anh ta lại đến đây. “Là chuyện khác! Đi thôi, đi gặp vài người cùng tôi!”
“Tôi lo lắng lắm, thực sự không có gì chứ? Không ngờ Hà Hà lại là em họ của tôi!” Thảo nào cứ luôn cảm thấy hơi giống nhau.
“Người muốn hại Hà Hà là Mạc Lam Tịnh!” Tần Trọng Hàn nói với vẻ mặt tái mét.
Cuối cùng, khi Tăng Ly biết được kẻ chủ mưu đằng sau vụ bắt cóc Hà Hà lần này là Mạc Lam Tịnh, anh ta đột nhiên hét lên, vô cùng phấn khởi. “A! Vậy thì tuyệt quá! Nói cho ba tôi biết chuyện này, ông ấy sẽ nhốt cô ta vào tù! Cuối cùng không cần phải kết hôn nữa rồi, không cần phải cưới cô ta nữa rồi! Tôi được giải thoát rồi.”
Tần Trọng Hàn nhìn anh ta mà cạn lời. “Suýt chút nữa, suýt chút nữa thì Hà Hà đã bị cô ta hại chết rồi!”
“Xin lỗi, vì tôi phấn khởi quá nên không tự kiềm chế được. Nhưng chẳng phải không có chuyện gì xảy ra à? Bị một phen thất kinh hồn vía, nhưng bù lại đã nhìn thấy rõ con người của Mạc Lam Tịnh, cô ta là một người phụ nữ quá tàn độc. May mà bị phát hiện ra, nếu không, tôi cũng bị cô ta hại chết luôn rồi! Mẹ kiếp, sao sáu năm trước tôi lại đè lên cô ta làm gì chứ?”
“Còn anh thì khác chắc?” Tăng Ly nhướn mày lên, chiếc Pagani tăng tốc trên đường. “Bản tính trăng hoa, rồi thay đổi thành một người đàn ông tốt thì có gì mà ghê gớm? Nhưng dù sao anh cũng lời rồi, một đêm phong lưu mà đã lời được đứa con dễ thương như Ngữ Điền!”
“Cậu thích hả? Nếu thích thì tặng cho cậu!” Tần Trọng Hàn liếc nhìn anh ta.
“Thích chứ! Nhưng con cái nên tự sinh thì tốt hơn! Có điều nếu anh tặng cho tôi thật, tôi có thể nuôi giùm anh, dù sao tôi rất thích con nít, cũng không thiếu tiền, nuôi một đứa cũng tốt! À, giao Thịnh Thịnh cho tôi luôn đi, tôi cũng thích nó nữa, xem như song sinh. Thú vị lắm!”
“Vậy thì kết hôn sớm đi!” Tần Trọng Hàn nói. “Rồi tự đi mà sinh, đừng lãng phí hàng chục ngàn tinh trùng như vậy!”
“Sinh với ai? Với người như Mạc Lam Tịnh à?” Tăng Ly nhướn mày lên, hễ nghĩ đến chuyện Mạc Lam Tịnh đã thuê năm gã đàn ông bắt cóc Hà Hà, còn dùng cách bỉ ổi là đánh thuốc mê, anh ta liền cảm thấy ghê tởm. “Loại phụ nữ đó có chết cũng không thèm, thực sự không ngờ được mà. Anh nói xem, trước đây cô ta vẫn là một cô bé ngây thơ đi theo bên cạnh Lam Ảnh, sao bây giờ lại đáng sợ đến vậy chứ?”
Đây cũng là điểm mà Tần Trọng Hàn thấy rối rắm nhất, vì không bao giờ tưởng tượng được rằng Mạc Lam Tịnh lại khủng khiếp đến vậy. Tần Trọng Hàn im lặng, anh ta không biết phải nói gì, chỉ cảm thấy trong tim băng giá.
“Tóm lại tôi không muốn kết hôn đâu!” Tăng Ly lắc đầu lần nữa. “Tôi sẽ không bao giờ kết hôn với Mạc Lam Ảnh đâu!”
Nói rồi, trong đầu anh ta đột nhiên xuất hiện mặt khuôn mặt nhỏ bé đầy sức sống, đôi khi khuôn mặt nhỏ bé đó cứ nhìn anh ta, lúc nào cũng muốn nói gì đó nhưng lại thôi, dường như có nỗi niềm khó nói.
Lắc đầu thật mạnh! Này, sao tự nhiên lại nhớ đến Dương Dương? Phải ha, cô bé đó bây giờ đang ở đâu ta? Đã gọi một cuộc điện thoại, bây giờ gọi lại một lần nữa, nhưng đã khóa máy!
Anh ta không muốn giống như sáu năm trước, cô ấy đột nhiên biến mất trong một năm, không ai tìm thấy. Nghĩ vậy, anh ta không tránh khỏi lo lắng.
Mạc Lam Tịnh không ngờ rằng mình sẽ bị người khác kiểm soát, không ngờ rằng kế hoạch của mình mới đó mà bị gián đoạn quá nhanh, cô ta muốn gọi cho Mao Chi Ngôn, nhưng điện thoại cũng bị tịch thu mất.
Còn trong phòng khách của căn biệt thự này, người đàn ông với khuôn mặt lạnh lùng đó đang nhìn vào cô ta. Cô ta không dám cử động, hoảng sợ bởi cảm giác lạnh lùng toát ra từ trên người của người đàn ông kia.
Vừa bước vào cửa, Tần Trọng Hàn đã chào hỏi Phong Bạch Dật.
“Người đâu?”
Phong Bạch Dật không nói gì, chỉ đưa mắt về phía ghế sofa. Tần Trọng Hàn liền nhìn thấy Mạc Lam Tịnh đang ngồi ở đó, nhất thời có một số cảm xúc phức tạp.
Tức giận, thương tiếc. Là điều gì đã làm cho chị em của họ trở thành những người hoang tưởng đến vậy?
Mạc Lam Tịnh cũng ngước mặt lên, nhìn thấy Tần Trọng Hàn và Tăng Ly, trên mặt cô ta lóe lên một chút hoảng sợ, rồi khựng người lại rồi nói với Tăng Ly. “Tăng Ly, anh mau đưa em đi khỏi đây, người này đang giam giữ em một cách phi pháp!”
Tăng Ly rùng mình. Đưa cô ta đi? Trừ khi anh ta không muốn sống nữa!
Mạc Lam Tịnh chạy qua, tư thế như muốn ôm lấy Tăng Ly. Tăng Ly liền né người qua, rồi trốn sau lưng Tần Trọng Hàn. “Lam Tịnh, có gì cô cứ nói, đừng đến gần tôi, tôi đụng vào sẽ bị dị ứng!”
Rõ ràng, anh ta không muốn ôm cô ta, không muốn chút nào.
Mạc Lam Tịnh ngây người ra, nghiến chặt răng và không nhúc nhích nữa, nhưng đôi mắt lạnh như băng.
Tần Trọng Hàn nhìn cô ta, anh ta đứng dưới hoàng hôn, được bao quanh bởi ánh mặt trời màu vàng, có hơi không thật, nhưng vẻ lạnh lùng đó vẫn cảm nhận được rõ ràng. Toàn thân anh ta toát ra một luồng khí lạnh.
“Tại sao?” Tần Trọng Hàn lặng lẽ hỏi.
Mạc Lam Tịnh hơi ngây ra, tay siết chặt thành nắm đấm rồi liếc nhìn Tăng Ly đang
đứng sau anh ta, híp mắt lại. Anh ta đang trốn tránh, cô ta biết là anh ta vẫn sẽ trốn tránh mà.
Sáu năm rồi, mà anh ta vẫn còn trốn tránh cô ta?
Tăng Ly cũng nhìn vào cô ta, trong mắt đầy bối rối, không sao tin được rằng một đêm tuyệt đẹp của anh ta vào sáu năm trước lại là cùng với người phụ nữ đáng sợ như Lam Tịnh. Anh ta cười cười, rồi nói với vẻ không tự nhiên: “Lam Tịnh, cô đừng nhìn tôi như vậy nữa, tôi thực sự rất sợ ánh mắt của cô!”
Phong Bạch Dật đang đứng hút thuốc bên cạnh, phả ra làn khói trắng. “Hai người xử lý đi ha, tôi phải đi rồi!”
Tần Trọng Hàn gật đầu. “Cám ơn cậu!”
Phong Bạch Dật vỗ vỗ vai Tần Trọng Hàn, hai người nhìn nhau. “Có gì thì cứ gọi tôi!”
“Được!” Tần Trọng Hàn gật đầu một lần nữa.
Trong nhà chỉ còn lại Tần Trọng Hàn, Tăng Ly, và Mạc Lam Tịnh.
“Tại sao?” Đôi mắt sắc bén của Tần Trọng Hàn sâu như biển, khiến người ta không thể lờ nó đi được, làm Mạc Lam Tịnh phải giật mình.
Bởi vì, bởi vì tôi ghét Tiêu Hà Hà, ghét cô ta đã sinh con cho anh, cướp mất hạnh phúc vốn dĩ thuộc về chị hai tôi!” Mạc Lam Tịnh hét lên. Cô ta mím chặt môi, trên mặt lộ ra vẻ điên rồ và ghen ghét không thể diễn tả được. “Tại sao cô ta lại có được hạnh phúc dễ dàng đến vậy? Tại sao? Còn tại sao tôi và chị hai đều phải chịu đựng sự giày vò này?”
“Lam Tịnh!” Tăng Ly khẽ hét lên, bộ dạng này của cô ta đúng là làm cho người khác phải lo lắng, đặc biệt là sau khi Lam Ảnh bị bệnh, còn mẹ của họ lại qua đời vì bệnh tâm thần. Anh ta nhìn thấy cô ta như vậy, cũng lo lắng rằng cô ta cũng đã bị bệnh luôn rồi.
Hai mắt Tần Trọng Hàn nhíu lại, quan sát kỹ càng Mạc Lam Tịnh. Cô em gái mà anh ta đã từng chăm sóc trong một thời gian dài, tại sao lại hoang tưởng đến vậy?
Ánh mắt của anh ta, vào lúc này giống như một lưỡi dao sắc bén, khóa chặt lấy cô ta.
Mạc Lam Tịnh có một thoáng né tránh, rồi sau đó nhìn vào anh ta với vẻ kiên quyết, hét lên: “Tôi thấy chướng mắt khi cô ta được hạnh phúc, nên muốn hủy hoại cô ta!”
“Cô không sợ bị ngồi tù à?” Giọng nói lạnh lùng của Tần Trọng Hàn xuyên qua không trung và lặng lẽ vang vọng.
Ầm một tiếng, vẻ mặt điên đồ của Mạc Lam Tịnh bỗng có chút hoảng hốt, rồi vội vàng lắc đầu và nói: “Tôi không muốn ngồi tù, tôi không ngồi tù! Tại sao tôi phải ngồi tù? Tôi phải chăm sóc cho chị hai của tôi! Tăng Ly, anh từng nói sẽ cưới em mà, anh không được nuốt lời, em muốn kết hôn với anh!”
“Lam Tịnh, cô bình tĩnh đi!” Tăng Ly vẫn còn chút tội lỗi, nhưng vẫn lắc đầu. “Xin lỗi, tôi nghĩ tôi thật sự không thể kết hôn với cô!”
“Anh nói lời mà không giữ lời!” Mạc Lam Tịnh trợn trừng mắt nhìn anh ta, rồi hét to: “Em đã chờ đợi anh nhiều năm như vậy, vậy mà anh lại không cần em?”
“Lam Tịnh, đêm đó là một sai lầm!” Tăng Ly cảm thấy lồng ngực mình nặng nề. “Với lại bây giờ cô đã bị ba tôi để mắt tới, e rằng cô phải bị ngồi tù thật rồi. Nhưng may mà cô chưa gây tổn thương cho Hà Hà, nên chắc sẽ không ở trong đó lâu đâu.”
Mạc Lam Tịnh loạng choạng cả người rồi lắc đầu, lắc đầu một cách điên cuồng. “Không! Tôi không ngồi tù đâu. Không! Tôi hận các người! Tôi hận Tần Trọng Hàn anh, hận Tiêu Hà Hà, hận Tăng Ly, hận Tăng Dương Dương! Tôi hận các người! Ha ha ha ha...”
Tăng Ly kinh ngạc nhìn vào Mạc Lam Tịnh. “Tại sao cô lại hận Dương Dương? Dương Dương có đụng gì đến cô đâu?”
“Ha! Cô ta không đụng đến tôi?” Mạc Lam Tịnh đột nhiên cười phá lên, rất điên rồ, rồi vẻ mặt lại hơi chua chát, có chút đau khổ. Sự đau khổ quấn chặt trong tim, đập nát mọi hy vọng của cô ta.
Nhưng dù có thế nào, Tăng Ly cũng không nhìn cô ta lấy một cái, chưa từng có ai nhìn vào cô một cái đúng nghĩa!
“Phải! Tại sao cô lại hận Dương Dương?” Tăng Ly nhướng mày lên, thấy rất khó hiểu.
“Tôi không nói cho anh biết đâu! Ha ha ha ha...” Mạc Lam Tịnh tiếp tục cười lớn.
Nếu không có Tăng Dương Dương, nếu không có người phụ nữ đó, cô ta sẽ là tất cả của anh ta, Tăng Ly sẽ thích cô ta. Nhưng bởi vì Tăng Dương Dương, nên Tăng Ly không bao giờ thích mình.
Tăng Ly nhìn cô ta bằng ánh mắt không hiểu, rồi lại nhìn sang Tần Trọng Hàn. Anh ta cũng không biết Mạc Lam Tịnh đang nói gì.
“Ha, Tăng Ly, anh không thích tôi chứ gì?” Mạc Lam Tịnh đột nhiên nghiêm nghị hẳn lên.
Trong lòng Tăng Ly bỗng thoáng qua một nỗi kinh hoàng, bởi vì đôi mắt của cô ta thực sự quá đáng sợ, nhưng anh ta vẫn không thể lừa dối bản thân. Đau dài chi bằng đau ngắn, nên anh ta đã cắn răng mà gật đầu. “Phải, tôi chưa bao giờ thích cô!”
“Tôi biết anh sẽ không bao giờ yêu tôi mà!” Đôi mắt của Mạc Lam Tịnh trở nên hung tợn, rồi hét lên đầy khó chịu với Tăng Ly. “Tăng Ly, những thứ mà tôi không thể có được, thì người khác cũng đừng mong có được nó, Tăng Dương Dương lại càng không. Cho dù biết trước sẽ bị đày xuống địa ngục, tôi cũng phải kéo anh và Tăng Dương Dương đi chung. Ha ha ha ha... Trong năm năm qua, chắc cô ta phải đau đớn hơn sống trong địa ngục nữa...”
Giọng điệu ảm đạm vừa lạnh lùng vừa điên rồ, trong mắt Mạc Lam Tịnh lóe lên vẻ tuyệt tình cuối cùng. “Hừ! Muốn bắt tôi ngồi tù? Được thôi! Tôi sẽ vào tù! Đưa tôi đi đi!”
Tăng Ly không hiểu. “Cô đang nói cái gì vậy?”