Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 179


trước sau

“Cô gái ngốc nghếch, bây giờ tin anh rồi chứ?” Tần Trọng Hàn ôm cô, nằm nghiêng bên cạnh cô. Thật sự buồn ngủ quá, nhưng lại không có thời gian, còn quá nhiều chuyện đang chờ anh ta giải quyết.

“Ừm!” Tiêu Hà Hà gật đầu, hít một hơi thật sâu, và cuối cùng cũng thư giãn hơn.

“Anh phải đi ra ngoài một chút!” Anh ta nói. “Có quá nhiều chuyện cần anh đích thân xử lý. Để anh nhờ Đỗ Cảnh chở em về nhà, chịu không?”

“Ừm!” Tiêu Hà Hà đột nhiên nhớ ra điều gì đó liền hỏi: “Mấy… Mấy người đó thực sự không đụng vào em phải không?”

“Không!” Anh ta nói chắc chắn.

“Vậy… Vậy họ là ai? Tại sao lại làm chuyện đó với em? Em đâu có đụng gì đến họ!” Cô thực sự không biết mấy người đó ở đâu ra, cô rất sợ hãi, trong lòng đã có bóng râm.

“Là Mạc Lam Tịnh, cô ta hơi hoang tưởng, nhưng cô ta đã bị bắt nhốt ở đồn cảnh sát rồi! Bây giờ em vẫn chưa thể ra ngoài, hãy về nhà, rồi ngoan ngoãn ở trong nhà. Anh nói không cho em ra ngoài thì em không được ra ngoài, em phải nghe lời, hiểu không?”

“Mạc Lam Tịnh, cô ấy...” Tiêu Hà Hà không dám tin sao cô ta lại có thể tàn độc đến vậy, rồi nhớ lại hình như có một người phụ nữ đeo mặt nạ đã lạnh lùng thúc giục mấy gã đó hãm hiếp cô, trong tim cô chua xót, hơi co quắp lại vì sợ. “Tại sao cô ấy lại đối xử với em như vậy?”

“Cô ta đã trở nên hơi hoang tưởng, luôn canh cánh trong lòng chuyện của Lam Ảnh! Có lẽ cô ta và Lam Ảnh cũng giống như mẹ của họ, mắc bệnh tâm thần di truyền. Anh lo cô ta sẽ tiếp tục gây sự vô cớ, gây ra bất lợi cho chúng ta.” Tần Trọng Hàn khóa chặt mắt mình trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Hà Hà. “Em có trách anh không?”

“Trách anh chuyện gì?” Cô không hiểu.

“Chỉ giao Lam Tịnh cho cảnh sát.” Anh ta nói rồi nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm.

Tiêu Hà Hà không nói gì, chỉ cần nghĩ tới chuyện mấy người đó suýt nữa thay phiên nhau hãm hiếp mình, cô liền cảm thấy hạng người như Mạc Lam Tịnh đúng là bệnh hoạng đến đáng sợ. Cô chỉ nói với giọng buồn bã: “Nếu cô ta bị bệnh tâm thần thật, vậy thì e rằng luật pháp cũng không làm gì được cô ta, có lẽ sẽ còn có lần sau nữa. Em không muốn làm gì cô ta, chỉ sợ rằng sẽ xảy ra chuyện như vậy một lần nữa.”

Nỗi hoảng sợ trong mắt cô làm cho tim Tần Trọng Hàn đau nhói, anh ta hơi ngây ra rồi nhíu mày lại. Phải! Nếu xảy ra một lần nữa... Tần Trọng Hàn lắc đầu” “Không đâu, Hà Hà, anh sẽ xử lý ổn thỏa, hãy tin anh!”

Tiêu Hà Hà gật đầu, ánh mắt hơi hoảng loạn. Anh ta làm sao xử lý ổn thỏa đây? Giết chết Mạc Lam Tịnh chăng? Cô lắc đầu. Không đâu, Mạc Lam Tịnh hôm nay có thể thuê năm người đàn ông làm chuyện đó với cô, vậy còn lần sau thì sao? Lần này đối xử với cô như vậy, còn lần sau thì sao? Không biết chừng lần sau cô ta sẽ đối phó với con của cô, nếu cô ta vẫn tiếp tục hoang tưởng như vậy. Tiêu Hà Hà không dám tưởng tượng tiếp nữa, đột nhiên cô cảm thấy rất sợ hãi.

“Điện thoại! Điện thoại đâu?” Tiêu Hà Hà vội vàng nói: “Em muốn gọi điện thoại!”

“Gọi cho ai?” Tần Trọng Hàn hỏi với vẻ không hiểu, nhưng vẫn đưa điện thoại của mình cho cô.

Nhìn thấy bộ dạng nôn nóng của cô lúc này, anh ta thấy hơi lo.

“Gọi cho ba em.” Tiêu Hà Hà hoảng hốt nói. Lúc này cô nhớ đến ba, nhớ đến các con, nên đã gọi thẳng cho Bùi Lâm Xung. “Em muốn nhờ ba đến đón các con và bảo vệ chúng. Em muốn về nhà ở bên cạnh họ, em không muốn xảy ra chuyện gì nữa cả. Tần Trọng Hàn, em sợ lắm!”

Bàn tay đang nắm điện thoại của cô siết chặt hết mức có thể. Anh ta nhìn thấy bàn tay nhỏ nhắn của cô trắng bệch vì cố sức, trong tim bỗng nhói đau.

“Ba ơi, là con đây!” Giọng Tiêu Hà Hà run rẩy.

“Hà Hà, bây giờ ba đang ở ngoài đường, ba vừa xử lý xong chuyện ở sở cảnh sát. Con yên tâm, ba sẽ cho người thiến bọn chúng, để bọn chúng phải làm thái giám cả đời. Chuyện gì mà pháp luật không lo được, ba sẽ chống lưng cho con, không ai có thể làm tổn thương con gái của ba!” Bùi Lâm Xung vừa nghe máy liền xổ luôn một tràng. “Con gái ngoan, con không sao thật chứ?”

Trong lòng Tiêu Hà Hà bỗng thấy rất ấm áp, cô biết mình thật đúng đắn khi gọi cho ba. “Ba à, con không sao, may mà không sao!”

Nhưng vết thương trên trán vẫn còn hơi đau, nhhưng cô hoàn toàn không quan tâm đến nó chút nào. “Ba à, con có thể xin ba một việc không?”

Cô dùng từ “xin” này, không chỉ làm Bùi Lâm Xung đau lòng, mà ngay cả Tần Trọng Hàn cũng chua xót theo. Giọng cô run run khi nói ra từ “xin” này, làm trong tim Tần Trọng Hàn không biết có bao nhiêu cảm xúc.

“Hà Hà, con đừng nói với ba như vậy. Con nói đi, những gì con yêu cầu thì ba đều làm được!” Bùi Lâm Xung hứa ở đầu bên kia điện thoại.

“Dạ, con cám ơn ba. Ba có thể giúp con đón Ngữ Điền và Thịnh Thịnh về nhà không? Con sợ chúng cũng sẽ bị làm hại, con sợ lắm! Được không ba?” Giọng cô vẫn rất khiêm tốn.

Lời nói của cô khiến Tần Trọng Hàn ngây người ra, rồi vô thức nhìn vào cô, trong lòng hơi ngạc nhiên. Hà Hà, cô ấy không tin tưởng mình sao?

Hình như cô ấy không tin rằng mình có thể xử lý tốt, vậy nên cô ấy mới cầu xin Bùi Lâm Xung, vậy mà cũng không nói trước với mình. Là anh ta đã khiến cô quá thất vọng rồi sao? Trong tim anh ta thầm tự trách, khóe mũi cay cay.

“Được, ba sẽ kêu người đến nhà họ Tần đón bọn trẻ về. Con đừng sợ, tất cả đã có ba. Mấy hôm nay tạm nghỉ học đã, chờ bắt được hung thủ thực sự đứng sau đã rồi tính!”

“Ba, cám ơn ba!” Trong tim Tiêu Hà Hà rất ấm áp, khóe mắt chợt đỏ lên. “Vậy thì con yên tâm rồi!”

“Ba sẽ đến biệt thự ngay, đón con về nhà.”

“Dạ!” Tiêu Hà Hà gật đầu.

Sau khi cúp máy, cô thấy Tần Trọng Hàn đang nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp, nhất thời cô hơi ngạc nhiên, sau đó mới chợt nhận ra rằng mình làm vậy rõ ràng là không tin tưởng ở Tần Trọng Hàn rồi còn gì?

Hoặc giả đúng là có chút không tin, hoặc là không phải không tin, mà vì lo rằng khi xử lý chuyện của chị em nhà họ Mạc, Tần Trọng Hàn sẽ có chút ngần ngại. Cô thực sự sợ hãi lắm rồi, lần này cô không
xảy ra chuyện gì, nhưng ai có thể đảm bảo lần sau cũng sẽ được may mắn như vậy?

Vẻ mặt của Tần Trọng Hàn rất phức tạp, thậm chí còn lộ rõ vẻ tự trách sâu sắc, vẫn nhìn vào Tiêu Hà Hà như vậy. “Anh xin lỗi!”

Đôi tay mạnh mẽ của anh ta đã bao quanh và ôm chặt cô. Cô ngửi thấy mùi thuốc lá quen thuộc, mùi khiến cô nhớ nhung, khiến cô lưu luyến vòng tay ấm áp. Cô lí nhí giải thích: “Tần Trọng Hàn, không phải em không tin anh, mà em sợ! Em sợ Mạc Lam Tịnh tự nhiên lại xuất hiện, tự nhiên lại làm ra chuyện gì đó với mẹ con em. Em sợ!”

“Anh hiểu!” Giọng nam khàn khàn của anh ta vang lên, gần đến mức chạm vào tim gan.

Khóe mắt của Tiêu Hà Hà hơi ướt, rồi lắc đầu. “Nếu còn xảy ra chuyện gì nữa, chắc em chỉ có con đường chết mà thôi. Em không thể để cho các con gặp bất trắc được, em xin lỗi! Hãy tha thứ cho sự ích kỷ của em, em không dám mạo hiểm nữa.”

Tần Trọng Hàn cúi đầu xuống và hôn lên khuôn mặt trắng bệch của cô, rất thương tiếc. Anh ta tựa đầu mình lên vai cô, ngửi mùi thơm của cô, vẻ mặt tự trách và bối rối, đến cuối cùng biến thành giọng điệu vững chắc: “Anh sẽ xử lý ổn thỏa thôi!”

Tiêu Hà Hà hít thở thật sâu, vươn tay ra và ôm lấy bờ lưng rộng lớn của anh ta.

Cô cũng tựa đầu vào vai anh ta, trao hết tất cả sức mạnh của mình cho anh ta, rồi đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm. “Chúng ta không thể mạo hiểm nữa. Cô ta đeo mặt nạ, hối thúc năm người đó mau chóng làm hại em. Hễ em nhớ lại những lời cô ta nói, em liền thấy rất sợ!”

Bởi vì sự cố này, cô đã nhảy xuống biển. Cô thà chết cũng không muốn bị người khác làm nhục, bởi vì điều đó quá khủng khiếp đối với một người phụ nữ. May mắn thay đó là Tần Trọng Hàn, nếu không, cô không biết làm thế nào để sống tiếp.

“Anh xin lỗi!” Anh ta chỉ có thể nói như vậy. Có lẽ, anh ta thực sự đã quá tử tế với Lam Tịnh, tử tế đến mức làm cho người phụ nữ của mình bị tổn tương.

Ba từ này, nói ra quá nặng nề.

Nhưng làm sao mà Tiêu Hà Hà lại không hiểu sự dằn vặt trong tim anh ta. “Em biết anh áy náy với Mạc Lam Ảnh, trong lòng anh luôn thấy có lỗi với chị ấy, em sẽ không đòi hỏi anh bất cứ điều gì, nhưng em muốn bảo vệ mình và các con. Tần Trọng Hàn, anh có hiểu không?”

“Anh hiểu!” Anh ta ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hôn cô nhẹ nhàng, bảo vệ đôi môi cô. Đôi môi nhợt nhạt dần dần có màu đỏ, hồng hào trở lại. “Tại anh đã làm em không có cảm giác an toàn!”

Cộc cộc… Tiếng gõ cửa vang lên, theo đó là giọng của Đỗ Cảnh. “Tần Trọng Hàn, quần áo của Hà Hà đã được đem đến, hãy để cô ấy thay quần áo trước đã!”

Tần Tần Hán bước ra và lấy quần áo vào, lúc này trời đã tối.

Anh ta và Đỗ Cảnh đứng ở hành lang, còn Hà Hà đang thay quần áo trong phòng.

“Hình như anh đã biết ai là người đã làm hại Hà Hà!” Đỗ Cảnh đứng ở hành lang, nhìn vào Tần Trọng Hàn, vẻ mặt lạnh nhạt và phức tạp.

Tần Trọng Hàn gật đầu. “Tôi sẽ xử lý ổn thỏa!”

“Giống như lần trước xử lý những kẻ đã làm cô ấy sẩy thai à?” Đỗ Cảnh nhướn mày lên. “Đàn ông thì có thể cắt bỏ, còn phụ nữ thì sao? Anh định sẽ cắt thế nào?”

Tần Trọng Hàn hơi ngây người ra, không ngờ lời của Đỗ Cảnh lại sắc bén đến vậy. Nhưng anh ta cũng biết, Đỗ Cảnh chỉ lo lắng cho an toàn của Hà Hà.

“Tăng Ly nói người đó là một phụ nữ. Anh, có phải không nỡ xuống tay không?” Đỗ Cảnh đã đi theo Bùi Lâm Xung nhiều năm, đã hình thành được một cảm giác nhạy bén, làm cho anh ta cảm thấy rằng mọi chuyện hơi bất thường. Có một người phụ nữ muốn làm hại Hà Hà, vậy chắc chắn là tình địch rồi còn gì? Đỗ Cảnh nghĩ như vậy. “Nếu anh không thể ra tay, tôi có thể loại bỏ cô ta!”

“Không phải!” Tần Trọng Hàn lắc đầu. “Tôi sẽ không cho phép bất kỳ người nào đã làm hại Hà Hà mà có thể tự do tự tại.”

“Nhưng tôi không nghĩ rằng giao cho cảnh sát là một cách hay, luật pháp chỉ có thể ràng buộc những kẻ yếu đuối. Ai có thể đảm bảo rằng sau này cô ta ra tù thì sẽ không tìm đến để trả thù? Có một số người miệt mài trả thù, có thể vì muốn trả thù mà cố chấp cả đời, đặc biệt là những kẻ hoang tưởng. Tôi không cho phép bất cứ ai làm tổn thương Hà Hà!” Ánh mắt của Đỗ Cảnh vẫn rất kiên định. “Nếu anh không có khả năng bảo vệ Hà Hà, thì đừng nói những lời trống rỗng!”

Tần Trọng Hàn lặng người đi, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Đỗ Cảnh, anh ta gật đầu. “Anh yên tâm đi, cô ta sẽ không có cơ hội làm tổn thương Hà Hà nữa đâu!”

“Anh định giết à?”

“Không, Hà Hà sẽ không muốn tôi làm điều đó. Nếu cô ấy muốn, tôi có thể làm điều đó cho cô ấy!” Anh ta nói. “Tôi có cách khác!”

“Cách gì?”

“Làm cô ta quên hết chuyện cũ, rồi đưa cô ta ra nước ngoài!”

“Ý anh là…?” Đỗ Cảnh nhướn mày lên.

Đỗ Cảnh còn chưa dứt lời, chuông điện thoại của Tần Trọng Hàn đã reo lên. “Dật, có chuyện gì?”

“Mạc Lam Tịnh được nhà họ Mạc nộp tiền bảo lãnh rồi!” Phong Bạch Dật nói ở đầu bên kia.

“Tại sao lại được nộp tiền bảo lãnh?” Tần Hoàng Sơn hơi ngạc nhiên, mắt xoay tròn. Chẳng lẽ là…

Anh ta chỉ nghi ngờ trong lòng chứ không nói ra.

“Ông Mạc ra mặt.” Đầu bên kia lại nói.

“Tôi biết rồi, cám ơn cậu!” Vẻ mặt của Tần Trọng Hàn rất nghiêm trọng.

Ngay lúc này, ông Mạc đột nhiên đưa ra một tờ kết quả giám định, đã biết Lam Tịnh là một bệnh nhân tâm thần, vậy tại sao vẫn để cho cô ta ra ngoài? Hay tờ kết quả giám định này vốn dĩ có vấn đề?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện