Tăng Ly vội vàng giải thích: “Lam Ảnh nói chính Lam Tịnh đã bắt con đi!”
“Không phải! Không! Chính mắt em đã nhìn thấy con chết rồi. Lúc em tỉnh dậy, con đã không còn thở nữa, không thể nào!” Tăng Dương Dương lắc đầu, nước mắt lại chảy ra. “Con, còn quá nhỏ, quá nhỏ…”
“Dương Dương, em nhớ kỹ lại đi!” Tăng Ly không tin là con mình đã chết, có chết anh ta cũng không tin.
Năm đó Tăng Dương Dương sinh con ở một phòng khám tư. Khi cô bỏ nhà ra đi, không có tiền, cô đã sống bảy tháng trong cực khổ, lúc sinh con cũng không có tiền đến bệnh viện. Bác sĩ đỡ sinh lúc đó nói đứa bé vốn bị suy dinh dưỡng nặng, vừa sinh ra đã hô hấp khó khăn, còn cô lại bị suy nhược sau sinh, không thể đích thân chăm sóc cho con, cô chỉ liếc nhìn con một cái rồi ngất đi. Khi tỉnh lại, người bác sĩ đó khóc lóc nói với cô rằng con cô đã chết rồi, còn bồng con đến cho cô nhìn. Tăng Dương Dương lại ngất đi. Lúc tỉnh lại, bác sĩ đó nói vì sợ cô đau đớn tuyệt vọng nên đã đem đứa trẻ đến lò hỏa táng, rồi đem tro cốt của nó đưa cho cô.
“Đợi đã, Dương Dương!” Tăng Ly nghe thấy có sơ hở. “Muốn hỏa thiêu thì phải kê khai chứng minh, không có chứng minh thì sao người đó lại tự tiện giúp chúng ta xử lý được? Không đúng!”
“Cần phải chứng minh sao?” Tăng Dương Dương ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên và hỏi. “Vậy, ý anh là con vẫn còn sống? Tại sao Mạc Lam Tịnh lại bắt con đi chứ? Em không hề nhìn thấy cô ta.”
“Chính miệng Lam Ảnh đã nói vậy, không sai được đâu. Con đã bị Lam Tịnh bắt đi, bây giờ chúng ta phải đến phòng khám đó, tìm cho ra người bác sĩ năm đó, người này nhất định có vấn đề!” Tăng Ly nắm lấy ta cô. “Chúng ta đi tìm người đó! Phòng khám đó ở đâu?”
“Ở Lục Thành! Nhưng bà ấy không còn ở đó nữa, em có đến tìm bà ấy nhưng không gặp. Phòng khám cũng đóng cửa rồi. Có người nói bà ấy đã về quê, nhưng không ai biết quê bà ấy ở đâu!”
“Vậy thì càng chứng tỏ là có vấn đề!” Về cơ bản thì Tăng Ly đã đoán ra được, có lẽ là Lam Tịnh đã mua chuộc người bác sĩ đó, sau đó bồng đứa trẻ đi mất, hoặc là đã làm gì đó đặc biệt khiến cho Dương Dương tin rằng đứa trẻ đã chết.
“Nói vậy là con còn sống thật sao?” Tăng Dương Dương không dám tin, cô cứ tưởng con mình đã chết. Mấy năm qua, mỗi lần nghĩ đến con, mỗi lần nhìn thấy con của người khác, cô đều rất buồn, cô sống mà như một cái xác không hồn vậy.
“Ừm! Anh tin chắc con vẫn còn sống!” Tăng Ly nói chắc chắn.
Tăng Dương Dương bỗng nhiên căng thẳng nắm chặt lấy tay anh ta. “Chúng ta mau đi tìm Mạc Lam Tịnh, chúng ta đi hỏi cô ta! Em muốn tìm cô ta tính sổ. Sao cô ta lại có thể bắt con của em đi chứ?”
Tăng Dương Dương lau nước mắt rồi đứng dậy.
Tăng Ly lặng người đi. “Dương Dương, Lam Tịnh chết rồi!”
Câu nói này vừa thốt ra, làm cho Tăng Dương Dương sững sờ. “Anh, anh nói gì? Cô ta chết rồi sao?”
“Chuyện này anh sẽ kể cho em nghe sau. Dương Dương à, năm đó em mất tích, vậy mà em vẫn luôn ở Lục Thành sao?” Tăng Ly nhớ đến liền cảm thấy rất đau lòng, anh ta thật sự quá khốn nạn, sao có thể để xảy ra chuyện như vậy chứ?
Tăng Dương Dương ngước đôi mắt sưng húp vì khóc lên nhìn anh ta, sau đó giơ tay lên, đưa ra trước mặt anh ta.
Anh ta không hiểu, cúi đầu xuống. Sau đó, Tăng Dương Dương lật tay lại. Tăng Ly nhìn thấy trên cổ tay cô có một vết sẹo rất sâu, vết sẹo đó tuy đã lành, nhưng tim anh ta bỗng thắt lại, nỗi đau liên tục trỗi dậy. “Em đã từng cắt cổ tay để tự sát sao?”
Tăng Dương Dương nhắm mắt lại, nước mắt chảy ra, rồi cô gật đầu. “Không còn con, em từng nghĩ cứ chết đi cho xong, nhưng không biết đã được ai đó đưa vào bệnh viện. Khi em tỉnh lại thì đã ba ngày sau đó rồi, bác sĩ có nói người cứu em là đàn ông, nhưng người đó không để lại tên họ, chỉ trả hết viện phí. Sau khi em khỏe lại cũng thử đi tìm người đó, nhưng không tìm được. Khi em nhớ đến con rồi quay lại phòng khám đó tìm, nhưng cũng không gặp được người bác sĩ đó.”
“Vậy chứng tỏ chuyện này càng có vấn đề, bây giờ chúng ta đi tìm người bác sĩ đó, nhất định sẽ tìm được! À không, chúng ta đi tìm Lam Ảnh. Dương Dương à, con vẫn còn sống, chính miệng Lam Ảnh đã nói như vậy!”
Tăng Ly cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, trên đường đi đến bệnh viện đã kể cho cô nghe tất cả mọi chuyện đã xảy ra.
Tăng Dương Dương luôn không có thiện cảm đối với Mạc Lam Tịnh, và hành vi của Mạc Lam Tịnh trong đêm đó ở nhà hàng trong thành phố H đã làm tổn thương cô triệt để, nhưng cô lại không hận cô ta, bởi vì cô ta cũng vì quá yêu Tăng Ly mà thôi. Nhưng cô không ngờ được rằng cô ta lại bắt mất con của cô. Cô ta đã mua chuộc người bác sĩ ở phòng khám tư đó sao? Đến lúc này lại nghe tin Mạc Lam Tịnh tự tử, cô không biết có nên hận cô ta hay không nữa, chỉ cảm thấy câu nói đó rất đúng. Hỏi thế gian tình là gì, mà cứ khiến con người ta hứa sống chết có nhau.
Dương Dương ngồi im lặng trong xe, Tăng Ly thì một tay lái xe, một tay thì nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô. “Nhất định sẽ tìm thấy được thôi, con của chúng ta là trai hay gái?”
“Là con trai!” Tăng Dương Dương nghẹn ngào nói, lúc này trong lòng cô có đủ loại cảm xúc. Ngạc nhiên mừng rỡ, thấp thỏm bất an, hàng loạt cảm xúc cứ dâng trào. “Nhưng biển người mênh mông, chúng ta đi đâu tìm con đây?”
Ở bệnh viện.
Khi Tăng Ly đưa Tăng Dương Dương đến bệnh viện lần nữa thì trời đã sáng.
Cả đêm không ngủ, lại trải qua nhiều chuyện, Tăng Ly
thật sự rất mệt mỏi, râu ria xồm xoàm nắm tay Dương Dương, xuất hiện trước mặt Hàn Lạp và Mạc Lam Ảnh.
“Chị Lam Ảnh! Chị... Những lời chị nói là thật chứ? Con em vẫn còn sống phải không?” Giọng Tăng Dương Dương run rẩy, chỉ sợ sẽ nghe thấy những lời khiến bản thân tuyệt vọng.
Cô lại có thể ôm giấc mơ đó sao? Con của cô thật sự vẫn còn sống sao?
Mạc Lam Ảnh cắn môi gật đầu. “Đúng vậy, Dương Dương, đứa bé thật sự đã bị Lam Tịnh bắt đi, nhưng chị không biết đứa bé đã bị nó đem đi đâu nữa. Chị chỉ biết rằng đứa bé vẫn chưa chết, rất mạnh khỏe, là một thằng bé rất đáng yêu!”
“Nói vậy là con của em thật sự vẫn còn sống phải không?” Trong lòng Tăng Dương Dương rất vui mừng, nhưng bỗng chốc lại rơi vào lạnh lẽo. Con chưa tìm thấy, Lam Tịnh chết rồi, vậy con của cô đã đi đâu?
“Dương Dương, em đừng lo, nhất định sẽ tìm được thôi!” Mạc Lam Ảnh an ủi cô.
Tăng Dương Dương đã xác định được con mình vẫn còn sống, trong lòng dâng lên hy vọng, đồng thời cũng dâng lên khát vọng muốn được gặp con ngay lập tức.
“Dương Dương, anh nhất định sẽ tìm thấy, em yên tâm đi! Bây giờ chúng ta về nhà tìm ba!”
Tăng Dương Dương đi ra khỏi phòng bệnh, ở hành lang đông nghẹt và đầy mùi thuốc khử trùng, cô đứng ở đó, ánh mắt có chút hoang mang. Con đang ở đâu?
Tăng Ly cầm lấy tay cô: “Dương Dương à, nhất định sẽ tìm được con thôi!”
“Ba sẽ nổi giận đó!” Tăng Dương Dương lắc đầu. “Em không muốn ba biết!”
“Có anh ở đây, ba sẽ không giận đâu!” Tăng Ly bảo đảm.
Cô nhìn Tăng Ly, lạnh nhạt hỏi: “Anh vì con nên mới đến tìm em phải không? Em không muốn về nhà, em đến nhà họ Cung!”
Cô không biết làm thế nào để đối mặt, nếu anh ta vì con mà đến tìm cô, thì cô sẽ không ở bên anh ta. Cô cũng không muốn chọc cho ba Tăng giận, vì suy cho cùng thì họ đã nuôi lớn cô, đã đem cô về từ cô nhi viện, đã cho cô nhiều yêu thương, nên cô thật sự không muốn làm cho ba Tăng giận và cảm thấy bị mất mặt.
“Dương Dương à, chúng ta kết hôn đi!” Tăng Ly nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô một cách say đắm. “Tìm được con rồi chúng ta kết hôn nhé!”
“Nếu tìm không được thì sao?”
“Chắc chắn sẽ tìm được!”
Vẫn là vì con à! Tăng Dương Dương cười đau khổ: “Không muốn!”
“Dương Dương!” Tăng Ly khẽ hét lên.
“Em muốn về ngủ, em rất mệt. Anh nói sẽ giúp em tìm được con, xin anh hãy giúp em tìm được con, được không?” Cô chưa từng cầu xin người khác, nhưng bây giờ lại khẩn thiết nhìn anh ta.
Tăng Ly ngẩn ra một lúc. “Cũng là con của anh, đừng nói cầu xin. Chúng ta về nhà, về nhà của chúng ta! ”
“Không muốn!”
Tăng Ly không biết cô bị gì, nên dành phải ngang ngược nắm lấy tay cô, ép buộc để dắt cô nhà họ Tăng.
Báo buổi sáng đưa tin về buổi họp báo ở Tần thị.
Các nhà báo lập tức đổi hướng, từ sự phê bình ngày hôm qua biến thành sự khen ngợi, nguy cơ tạm xem như tạm thời được xóa bỏ.
Mao Chi Ngôn đang đọc báo, ánh mắt sắc bén híp lại. Anh ta thực sự đã xem thường Tần Trọng Hàn, xem ra anh ta cần phải tiến hành kế hoạch tiếp theo rồi.
Ở nhà họ Bùi.
Sáng sớm hôm sau, sau khi đã chắc chắn rằng công ty đã vượt qua nguy cơ, và thị trường cổ phiếu buổi sáng đã được mở lại, thì Tần Trọng Hàn mới về nhà.
Anh ta thật sự đã mệt rã rời.
Vừa bước vào cửa nhà họ Bùi, Tiêu Hà Hà lập tức niềm nở. “Cả đêm anh không ngủ hả?”
“Con chào ba!”
“Con chào chú!”
Hai đứa trẻ cũng chạy đến.
Tần Trọng Hàn quỳ xuống, ôm lấy hai đứa trẻ cùng một lúc. “Nhìn hai đứa có vẻ như đều rất lo cho ba thì phải. Có phải ba nên cảm thấy vinh hạnh hay không nhỉ?”
“Chú không ngủ cả đêm à?” Bàn tay nhỏ bé của Thịnh Thịnh đỡ lấy mặt Tần Trọng Hàn. “Mắt chú đầy những tia máu đỏ!”
“Ừm, chú hơi bận!” Tần Trọng Hàn cảm thấy được an ủi khi nhìn vào Thịnh Thịnh rất chu đáo.
“Ba mau đi ngủ đi!” Ngữ Điền cũng nói bằng giọng quan tâm.
Tiêu Hà Hà cũng cả đêm không ngủ ngon, lo lắng Mạc Lam Tịnh sẽ làm khó, lo lắng chuyện của công ty. Mãi đến sáng nay khi đọc được tin trên báo buổi sáng, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
“Anh muốn đưa em và các con về nhà!” Tần Trọng Hàn nói.
“Về nhà?” Tiêu Hà Hà hơi ngạc nhiên. “Nhưng không phải chúng ta phải trốn Mạc Lam Tịnh à?”
“Hà Hà…” Tần Trọng Hàn liếc nhìn các con. “Các con đi chơi đi, ba có chuyện muốn nói với mẹ!”
“Dạ!” Hai đứa trẻ lập tức đi xem ti vi.
“Sao vậy?” Tiêu Hà Hà đau lòng khi nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của anh ta, đúng là do thức thâu đêm quá.
“Tối qua Lam Tịnh đã tự tử rồi!” Tần Trọng Hàn nói.
“Trời ơi!” Tiêu Hà Hà hét lên đầy kinh ngạc. “Sao lại như vậy?”
“Anh đưa em và các con về nhà họ Tần, cũng để bàn bạc một vài chuyện với ba! Về nhà anh sẽ kể cho em nghe!”
Tiêu Hà Hà không hỏi gì thêm. “Được! Em đi thu dọn một chút, rồi lập tức theo anh về!”
Ở nhà họ Tần.
Sau khi tắm rửa xong, Tần Trọng Hàn thay một bộ đồ thoải mái, để lộ ra một cơ thể mảnh khảnh nhưng rắn rỏi, khí chất cao quý và nho nhã.
Dì Trương đã chuẩn bị xong đồ ăn sáng. Tần Trọng Hàn ăn sáng sơ sơ rồi mới cùng Tần Lăng Hàng đi vào phòng sách.