Tình yêu cũng giống như đóa hoa nở rộ, đóa hoa tình yêu của cô đã nở một lần, mong rằng sẽ nở hoa suốt đời suốt kiếp, chỉ vì một người, suốt đời chỉ vì một người, đó cũng là một việc tốt đẹp và hạnh phúc!
Trong phòng khách ở tầng dưới.
Ba ông cháu đang ngồi quanh bàn trà, lông mày của Thịnh Thịnh đang cau lại, rồi đột nhiên cười. “Chiếu tướng! Ông nội lại thua nữa rồi! Ha ha, ông ơi, dạo này kỹ thuật đánh cờ của ông càng ngày càng tệ rồi đó!”
“Ơ!” Tần Lăng Hàng hơi ngây người ra, nhìn kỹ lại bàn cờ một lần nữa, đúng là thua thật rồi! “Thằng nhóc giỏi lắm, có tiến bộ đó! Không phải kỹ thuật đánh cờ của ông tệ, mà tại con có tiến bộ thôi!”
“Thầy giáo dạy cờ tướng của tụi con còn đánh không lại con nữa đó!” Thịnh Thịnh nói với giọng khoe khoang.
“Ừ! Thông minh lắm!” Tần Lăng Hàng nhìn vào Thịnh Thịnh, rồi sau đó nhìn sang Ngữ Điền.
Chỉ số IQ của đứa bé Thịnh Thịnh này vốn dĩ không phải ở độ tuổi của nó, quá thông minh. Còn Ngữ Điền thì rất bình thường, cũng khá thông minh, còn nhỏ vậy mà đã biết đoán ý qua lời nói và sắc mặt.
“Ông ơi, uống trà đi!” Ngữ Điền bưng một ly trà nóng rồi đưa qua.
Tần Lăng Hàng gật đầu với vẻ an ủi. “Cám ơn cháu ngoan của ông!”
“Cho anh một ly luôn chứ!” Thịnh Thịnh liếc Ngữ Điền một cái.
“Dạ được!” Ngữ Điền lại chạy đi rót cho Thịnh Thịnh một ly. “Anh hai, uống trà!”
“Ngoan lắm! Chút nữa anh sẽ chỉ em chơi game!” Thịnh Thịnh hứa.
Tần Lăng Hàng nhìn hai đứa cháu của mình, trong lòng rất an ủi. Vào những năm tháng cuối đời mà có thể tận hưởng niềm vui gia đình sum vầy, đó là hạnh phúc!
Uống một ngụm trà, Thịnh Thịnh cau mày lại. Trà này không ngon chút nào cả! Không ngon như mẹ pha.
Tần Lăng Hàng nhìn hai đứa trẻ xinh đẹp như nhau, uống một ngụm trà rồi hỏi với vẻ nghiêm túc: “Ngữ Điền à, nếu sau này ông nội giao công ty cho Thịnh Thịnh, con có ghen tị không?”
Ngữ Điền suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu. “Con không cần công ty đâu, con không muốn mệt mỏi như ba với ông! Con không muốn làm tổng tài, con chỉ muốn trở thành thầy giáo. Ông ơi, con có thể làm thầy giáo được không?”
“Tại sao con lại muốn làm thầy giáo?” Đây là lần đầu tiên Tần Lăng Hàng được nghe cháu trai nói về lý tưởng của mình.
“Làm thầy giáo có thể mỉm cười mỗi ngày nè, thầy giáo của tụi con ngày nào cũng cười, nhưng còn ba và ông đều không cười, vì vậy con không muốn làm tổng tài đâu! Người không cười thì không vui vẻ, nhưng con muốn vui vẻ.” Ngữ Điền nói rất nghiêm túc, trên khuôn mặt nhỏ non nớt đang tràn ngập khát vọng muốn trở thành một giáo viên.
“Được! Chỉ cần Ngữ Điền thấy vui, con làm gì cũng được hết!”
“Con không cần công ty của ông nội đâu!” Thịnh Thịnh đột nhiên nói: “Con không muốn thừa kế tài sản của người khác, con muốn tự mình mở công ty!”
“Này! Vậy là công ty của ta không ai muốn hết à?” Trên khuôn mặt đầy thăng trầm của Tần Lăng Hàng lộ rõ vẻ nghi ngờ và sững sốt, mặc dù cậu bé này không muốn nhận công ty của ông ta, nhưng càng không muốn thì ông ta càng muốn tặng. Ai mà không muốn sản nghiệp của cả đời mình được tiếp tục phát triển bởi một người kế thừa phù hợp chứ? Bên cạnh đó, ông ta thực sự rất thích đứa trẻ này, cho dù không có quan hệ máu mủ, nhưng ông ta không cảm thấy tiếc khi đem cho cậu bé, bởi vì nhìn thấy cậu bé thì trong lòng ông ta liền đầy hân hoan.
“Làm gì có!” Thịnh Thịnh nói với vẻ mặt gian xảo: “Ông nội à, chờ mẹ sinh thêm em bé, ông sẽ đào tạo em thành người thừa kế là được mà. Tóm lại là con không muốn. Ngữ Điền à, em cũng không muốn có phải không?”
“Ừm!” Ngữ Điền gật đầu nghiêm túc. “Em cũng không muốn! Em muốn trở thành thầy giáo, muốn ngày nào cũng được vui vẻ!”
“Tự khởi nghiệp thì mệt mỏi lắm đó!” Tần Lăng Hàng tiếp tục dụ dỗ.
“Con thích thử thách!” Thịnh Thịnh nói với niềm tự hào lớn lao.
Tần Lăng Hàng cạn lời.
“Ông ơi, có lẽ trong bụng mẹ đã có người thừa kế mà ông muốn rồi đó!” Thịnh Thịnh liếc lên lầu, sau khi mẹ và chú lên lầu thì không xuống nữa. Cậu bé chớp chớp mắt, khuôn mặt nhỏ non nớt đầy vẻ nghiêm túc. “Ông ơi, khi nào mẹ mới kết hôn với chú?”
“Chuyện này phải hỏi mẹ của con chứ! Còn ông thì nghĩ càng sớm càng tốt!” Tần Lăng Hàng muốn tổ chức đám cưới lâu rồi, nhưng cứ phải chờ đợi hoài, vì lúc nào cũng có chuyện xảy ra.
Sau khi Tần Trọng Hàn ngủ say, Tiêu Hà Hà ngồi dậy và bước xuống giường, đắp chăn lại cho anh ta rồi đi xuống dưới nhà, liền nghe thấy cuộc trò chuyện giữa con trai và Tần Lăng Hàng.
“Mẹ ơi!” Ngữ Điền đã phát hiện ra cô.
“Ngữ Điền!” Tiêu Hà Hà lên tiếng chào hỏi.
Tần Lăng Hàng và Thịnh Thịnh cũng quay lại.
“Con chào bác!” Tiêu Hà Hà chào một tiếng rất nhỏ.
“Hà Hà à, con và Trọng Hàn định khi nào sẽ kết hôn? Cả hai đứa nhỏ đều không muốn làm tổng tài, con mau cùng Trọng Hàn sinh thêm đứa nữa, người thừa kế phải được đào tạo từ nhỏ mới được.”
Tiêu Hà Hà ngây người ra, không biết phải trả lời thế nào. Sao tự nhiên bác Tần cũng giống như trẻ con vậy? Trong nhất thời, cô thực sự không biết phải nói gì.
“Mẹ ơi, kết hôn sớm đi mẹ, con nghe nói bụng to thì mặc áo cưới sẽ không đẹp đâu!”
“Này!” Mặt của Tiêu Hà Hà đỏ bừng lên.
Thịnh Thịnh bụm chặt cái miệng nhỏ xinh, mỉm cười và nói: “Mẹ ơi, sao mẹ lại đỏ mặt? Chỉ là kết hôn thôi mà! Con với Ngữ Điền sẽ cầm váy cưới cho mẹ! Không sao đâu, tụi con sẽ bảo vệ mẹ, mẹ mau sinh người thừa kế cho ông đi, để ông khỏi đến làm phiền con mỗi ngày!”
“Làm phiền con?” Nghe thấy câu này, Tần Lăng Hàng vừa mắc cười vừa giận, liền vác Thịnh Thịnh lên, để cậu bé cỡi trên vai mình. “Thằng nhóc, con cảm thấy ông già này phiền, vậy ta sẽ làm phiền con luôn!”
Thịnh Thịnh ngay lập tức ôm lấy đầu của Tần Lăng Hàng, cười cao giọng, tiếng cười trẻ con vang khắp phòng khách. “Ông ơi, con không nói ông phiền, mà mỗi lần ông nói cho con làm tổng tài thì con thấy phiền thôi! Chẳng phải chú Tần vẫn còn rất trẻ à? Mẹ có thể sinh thêm nhiều người thừa kế nữa mà, cứ sinh cho đến khi sinh được người thừa kế mà ông hài lòng thì thôi. Con muốn làm chuyện mà con thích, giống
như Ngữ Điền vậy!”
“Thịnh Thịnh, con mau xuống đi, ông lớn tuổi rồi!” Tiêu Hà Hà lo Tần Lăng Hàng sẽ bị đau lưng.
“Không sao đâu!” Tần Lăng Hàng lắc đầu.
Ngữ Điền đứng bên cạnh cười hì hì, không hề ganh tỵ, mà còn ngoan ngoãn rót một ly trà rồi đưa cho Tiêu Hà Hà. “Mẹ ơi, uống trà đi!”
Tiêu Hà Hà quay lại, nhìn thấy Ngữ Điền đang bưng ly trà, trong lòng thấy ấm áp. “Con ngoan, cám ơn con!”
Khi quay lại nhìn về phía bên kia, Tần Lăng Hàng đã vác Thịnh Thịnh ra ngoài sân rồi.
Tiêu Hà Hà cầm lấy ly trà, rồi nắm lấy tay của Ngữ Điền. “Ngữ Điền à, tại sao con không muốn thừa kế công ty của ông nội vậy?”
“Bởi vì con muốn vui vẻ!” Ngữ Điền cười và nói.
“Bộ Ngữ Điền không vui hả?” Tiêu Hà Hà hơi bất ngờ.
“Dạ không phải, tại con cảm thấy ba không vui. Chú Ly nói phải vui vẻ, mỗi ngày đều phải vui vẻ. Ba là tổng tài, chú Ly là giám đốc làm thuê cho ba, nhưng ngày nào chú Ly cũng vui vẻ hơn ba cả. Con thấy các thầy cô giáo của tụi con cũng rất vui vẻ, ngày nào cũng cười, nên con cũng muốn cười.”
“Chú Ly?” Tiêu Hà Hà hơi ngây người ra. “Ngữ Điền thích chú Ly hả?”
“Dạ thích!” Ngữ Điền gật đầu rất nghiêm túc. “Chú Ly luôn cười rất lớn tiếng, còn ba chưa bao giờ cười như vậy cả. Mẹ ơi, sau này ba sẽ cười như chú Ly hả mẹ?”
“Ờ!” Tiêu Hà Hà vẫn còn ngây ra đó, cậu bé Ngữ Điền này đúng là quan sát tỉ mỉ, rất chu đáo, hơn nữa dạo này cậu bé đã hoạt bát hơn trước đây, trở nên vui vẻ hơn. Đây là điều làm cô hạnh phúc nhất. “Ba sẽ cười chứ, chỉ vì ba bận rộn quá thôi!”
Mấy năm qua chắc là anh ấy không được vui vẻ, Mạc Lam Ảnh bị bệnh, anh ấy luôn thấy áy náy trong lòng. Thời gian đã làm cho Tần Trọng Hàn che giấu đi bản tính của mình, anh ấy phải là người rất trẻ trung và năng động mới đúng, vả lại còn là một người đàn ông tốt bụng.
Ở nhà họ Tăng.
Tăng Ly đã đưa Tăng Dương Dương về đến nhà.
Cuối cùng, Tăng Phong Việt và bà Tăng đã biết được mọi chuyện.
Dương Dương im lặng, chỉ để Tăng Ly nói từ đầu đến cuối.
Sau khi bà Tăng nghe xong thì đau lòng đến rơi nước mắt, bà không hề biết con gái mình đã phải chịu đựng nỗi khổ lớn đến vậy. Bà lập tức lao đến cầm lấy tay Dương Dương, chưa nói gì thì đã khóc lóc. “Dương Dương, con nhỏ này, sao con không nói với mẹ? Xảy ra chuyện lớn như vậy, sao con lại không nói?”
Tăng Dương Dương cúi đầu xuống, vì một câu của mẹ mà cô nước mắt giàn giụa. “Mẹ ơi...”
Tăng Phong Việt rất ngạc nhiên về chuyện Dương Dương đã sinh được một đứa con, và đứa trẻ bé bây giờ đã biến mất. Ông ta đã bị vợ mắng cho một trận, cũng bắt đầu tự trách mình. Nếu ông ta không quá phong kiến, nếu thường ngày không quá nghiêm khắc, có lẽ bây giờ ông ta đã có tới mấy đứa cháu cả trai lẫn gái rồi!
“Ba, dù có ra sao, con đều sẽ cưới Dương Dương. Còn con của con đã bị thất lạc, con phải báo cảnh sát để điều tra chân tướng của năm đó!” Tăng Ly nói với Tăng Phong Việt với vẻ vô cùng nghiêm túc.
Tăng Ly đã kể cho Tăng Phong Việt nghe mọi chuyện, sau đó ông ta lập tức yêu cầu các anh em ở sở cảnh sát đi tìm người bác sĩ ở phòng khám tư nhân ở Lục Thành đó.
Tăng Dương Dương không nói gì, chỉ ngồi trên ghế sofa và khóc.
Tăng Phong Việt thấy con mình khóc rất đau buồn thì càng tự trách hơn. “Dương Dương à, con đừng khóc nữa, ba chắc chắn sẽ tìm được đứa bé! Nhưng biển người mênh mông, muốn tìm một người không phải là chuyện dễ dàng, cần phải có thời gian!”
Chớp mắt đã một tuần sau đó.
Mạc Lam Ảnh đã được xuất viện.
Mạc Lam Tịnh được chôn cất vào một tuần sau đó. Khi sắp xếp các di vật của cô ta, Mạc Lam Ảnh đã tìm thấy một cuốn nhật ký, là của Lam Tinh. Và khi Mạc Lam Ảnh đọc cuốn nhật ký này, cả người cô ngây ra, nỗi áy náy từ sâu trong đáy lòng lại trỗi dậy. Đó là một cảm giác tội lỗi sâu sắc. Lam Tịnh, đúng là đã làm càn quá mức.
Có làm sao thì cô cũng không ngờ được mọi chuyện sẽ như vậy.
Theo như cuốn nhật ký đó ghi lại, trong lòng cô cảm thấy áy náy với Tần Trọng Hàn, cũng thấy áy náy với Tăng Ly. Không ngờ còn có Mao Chi Ngôn dính líu vào nữa. Tại sao lại như vậy? Cô phải làm gì đây?
Mạc Lam Ảnh cứ cầm cuốn nhật ký mà Mạc Lam Tịnh để lại rồi ngây người ra đó. Cuốn nhật ký này thực sự làm cô bị sốc.
“Lam Tịnh, tại sao em lại làm như vậy?” Mạc Lam Ảnh lẩm bẩm, nước mắt chảy dài trên má, nỗi chua xót và áy náy lại chất chồng trong tim.
“Lam Ảnh?” Khi Hàn Lạp bước vào thì nhìn thấy cô đang khóc. “Đừng buồn nữa, cơ thể em vẫn còn yếu lắm.”
Mạc Lam Ảnh quay đầu lại nhìn anh ta, đột nhiên cảm thấy mình không xứng với anh ta. Nhìn vào khuôn mặt đẹp trai với những đường nét rõ ràng trước mắt, Hàn Lạp tốt bụng như vậy, còn mình thì...
Nước mắt cứ rơi xuống, Mạc Lam Ảnh chỉ cảm thấy buồn, cảm thấy mọi chuyện đúng là nực cười. Một cách gián tiếp, cô đã trở thành một tội nhân, tất cả những gì mà Lam Tịnh đã làm khiến cô cảm thấy tội nghiệt của mình quá nặng.