“Mình không hối hận!” Cô không vững tâm nhưng lại nói một cách kiên định, vì em trai, vì nhà họ Tiêu, cô sẵn sàng hy sinh bản thân mình.
Đôi mắt lạnh lùng phía sau cái mặt nạ đột nhiên dịu lại, vẫn lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cô, khẽ nói: “Cô chắc là cô biết chuyện gì sắp xảy ra chứ?”
Tiêu Hà Hà được anh ta bồng vào chiếc giường lớn trong phòng ngủ, rồi anh ta cởi bộ đồ vest ra, để lên ghế xô-pha bên cạnh để nó không bị nhăn.
Tiêu Hà Hà nhìn vào cử động của anh, cô chắc chắn, người đàn ông này bị hội chứng sợ bẩn.
“Tôi biết!” Vẫn rất quyết tâm, không hề chùn chân. Miễn là em trai khỏe lại, mọi chuyện đều đáng cả.
Đột nhiên, cô cảm thấy mình đang bị một đôi bàn tay lớn ôm chặt, chặt đến mức rất đau. Sức mạnh của anh ta làm cô muốn khóc. Xuyên qua màn lệ mờ mờ, cô nhìn thấy khóe miệng của anh ta nhếch lên, hình như có vẻ không vui. “Cô đúng là không biết xấu hổ, đem bán thân xác của mình, làm vậy kiếm được rất nhiều tiền à?”
Tim nhói đau, nước mắt của Tiêu Hà Hà đang dâng lên trong mắt. Sao cô có thể không biết xấu hổ chứ?
Nhưng cô thực sự không còn lựa chọn, cô không thể nhìn em trai mình chết được!
Tuy nhiên, cô không có ý định giải thích, dù gì cô cũng vì tiền nên mới làm người đẻ mướn.
Thấy cô không nói gì, người đàn ông dường như có chút không vui. Một tay luồn vào trong áo ngủ của cô, cười gằng và nói: “Chỗ này chắc chưa ai từng đụng vào đó chứ?”
Đột nhiên, toàn thân cảm thấy ớn lạnh, cô không chịu được phải rùng mình. Đôi môi của người đàn ông lướt trên xương quai xanh của cô.
Cô vừa giận vừa xấu hổ, vì chưa bao giờ làm chuyện đó nên cô bắt đầu né tránh, lăn qua phía bên kia giường.
Thậm chí, trong đầu còn có ý muốn chạy trốn, nhưng trốn rồi thì tiền phải làm sao?
Người đàn ông giữ chặt cô lại, xé rách áo ngủ của cô, để lộ ra thân hình đẹp đẽ. Cúi đầu hôn lên nơi tay vừa cầm, không quên nói với giọng lạnh lùng: “Không phải cô cần tiền à? Hả? Vậy sao lại trốn? Trốn thì sẽ không có tiền đâu!”
“Không! Chúng ta có thể chờ đến ngày mai rồi làm không?” Tiêu Hà Hà hét lên trong hoảng loạn, vừa đẩy vừa đánh vào người anh ta, giãy giụa để lăn sang phía bên kia giường.
Cô đã sợ, thực sự sợ hãi! Người đàn ông này quá khủng khiếp.
“Cô không cần tiền nữa à? Vậy được, bây giờ cô có thể rời khỏi đây!” Người đàn ông buông cô ra, hừ một tiếng lạnh lùng.
Tiêu Hà Hà đột nhiên sững người ra. Cô đang làm gì vậy? Nhìn vào cái mặt nạ cáo đang lắc lư trước mắt mình của anh ta, cô đột nhiên ôm lấy tay anh ta một cách khẩn thiết và yếu ớt, khẽ nói với giọng run rẩy: “Tôi không trốn nữa!”
Người đàn ông nhếch môi, bổ nhào người tới, đưa tay ra. Áo ngủ trên người cô bị anh ta xé hết sạch, cơ thể trắng nõn nà lộ ra trong không khí, lạnh cóng, nhưng trong cơ thể lại nóng bừng.
Cô sợ đến nỗi cắn đỏ môi, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đáng sợ.
Nụ hôn của anh ta lần mò vào miệng cô, kèm theo chút ít mùi cồn. Còn Tiêu Hà Hà thì trợn to
mắt, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, hình ảnh con cáo cứ chớp hiện trước mắt cô. Trong vài năm tới, e rằng ngay cả trong mơ, cô cũng không thể xóa bỏ hình ảnh này.
Những ngón tay vốn đang dừng lại ở cằm dần dần trượt xuống, làn hơi nóng hổi kèm theo chút cồn đang kích thích làn da của cô. Cô hơi rùng mình, bàn tay nhỏ túm chặt ga trải giường.
Chỉ nghe thấy tiếng “roạt” một cái, cảm giác mát lạnh ập đến. Cô hét lên, vội dùng tay che lại.
“Không!” Cô cắn chặt môi, theo bản năng túm càng chặt hơn.
“Bỏ tay ra!” Ánh mắt của anh ta u ám.
“Tôi...” Những gì cô muốn nói đều dừng lại trong hành động tiếp theo của anh ta, chỉ phát ra một tiếng hét chói tai. “A…”
Sau một lúc khá lâu, cuối cùng người đàn ông cũng dừng lại. Anh ta cảm nhận được người nằm bên dưới cơ thể mình đang run rẩy, còn anh ta thì đang dần bình tĩnh lại và bắt đầu dâng lên lòng thương hại cô...
“Được rồi, đừng khóc nữa!” Anh ta đưa tay ra và ôm cô vào lòng, hôn nhẹ lên những giọt nước mắt trên mặt cô. “Cần tiền thì phải trải qua điều này, tôi sẽ cho cô gấp đôi số tiền đó!”
Lời nói của anh ta như đâm một nhát thật mạnh vào trái tim cô, cô bất thình lình đẩy anh ta ra. “Đủ rồi, tối nay đã đủ rồi chứ?”
“Cô có tư cách từ chối sao?” Anh ta gắt gỏng tuyên bố, phớt lờ những giọt lệ trên má cô. Mặc dù cô làm chuyện này lần đầu tiên, nhưng anh ta không hề có ý định tha cho cô. Đã bao lâu rồi không có cảm giác này?
Rồi anh ta lại bổ nhào tới, Tiêu Hà Hà giật mình, muốn khóc nhưng không khóc được. Một lần nữa, cô đau đến chết đi sống lại. Lần này, anh ta còn thô lỗ hơn lần trước. Cô không biết mình có còn mạng để sống tiếp hay không nữa.
Cô không chịu được nữa phải giãy giụa, nhưng giãy giụa thế nào cũng không thể thoát khỏi sức nặng như núi đang đè trên người mình, không thoát được sự chiếm đoạt của anh ta hết lần này đến lần khác. “Anh thả tôi ra! Thả... tôi... ra!”
Giọng nói vì đau mà như vụn vỡ, vang lên một cách rời rạc.
Nhưng người đàn ông lại dùng một tay nâng cằm cô lên, nhìn chằm chằm vào cô, lạnh lùng nói: “Mới có vậy mà đã không chịu nổi rồi à? Cô không cần tiền nữa hả?”
Rất lâu sau đó, cuối cùng anh ta mới thả cô ra...
Trong căn phòng rất yên tĩnh, người đàn ông đã đi tắm, Tiêu Hà Hà nằm trên chiếc giường lớn giống như một khúc gỗ, từ khóe mắt chảy ra hai hàng lệ...
Chuông điện thoại vang lên ngay vào lúc này, phá vỡ sự im lặng của căn phòng.
Người đàn ông nhanh chóng tắm xong và ra ngoài, mở điện thoại, nói với giọng rất nhẹ nhàng và dịu dàng: “Lam Ảnh, sao em còn chưa ngủ?”