“Di truyền từ cậu ha? Cậu bớt cái bệnh tự yêu mình đi!” Tần Trọng Hàn vỗ lên vai Tăng Ly một cái.
“Chẳng phải nói di truyền là từ ba và mẹ sao?” Thịnh Thịnh hỏi vì không hiểu.
Mọi người đều ngây người ra, Tần Trọng Hàn nói: “Đúng là đến từ ba và mẹ. Con là con trai của ba mẹ, tất nhiên được di truyền từ ba rồi!”
“Không phải, Ngữ Điền mới phải!” Thịnh Thịnh lắc đầu và nói.
“Cả hai đứa đều phải!” Tần Trọng Hàn nói đầy ẩn ý.
Người phục vụ bưng đồ uống đến, Ngữ Điền chạy đi lấy đồ uống. “Con muốn uống nước ép!”
“Ngữ Điền, để dì!” Dương Dương lo cậu bé tự rót sẽ làm đổ và ướt quần áo.
“Dương Dương, Ngữ Điền làm được mà, ở nhà Ngữ Điền luôn rót trà cho mọi người đó. Ngữ Điền rất yêu lao động, là người đàn ông nhỏ!” Tiêu Hà Hà chân thành khen ngợi Ngữ Điền. “Cứ để nó rót cho em đi!”
“Được rồi!” Khóe mắt của Dương Dương đỏ lên. Đây là con của cô, cô chưa nuôi nấng ngày nào, vậy mà con còn biết rót nước ép cho cô. “Cẩn thận chút nha bé yêu!”
Thế là tất cả mọi người đều hài lòng đón nhận sự phục vụ của Ngữ Điền, Tăng Ly và Tăng Dương Dương đều không kìm được khóe mắt đỏ hoe.
Tần Trọng Hàn lên tiếng rất đúng lúc: “Ngữ Điền à, ăn cơm xong, con theo chú Ly về nhà chú chơi được không con?”
“Anh Thịnh Thịnh có đi không?” Ngữ Điền hỏi rất ngoan ngoãn.
“Anh không muốn đi, anh có chuyện cần làm! Em đi một mình ha, Ngữ Điền!” Thịnh Thịnh đã lên tiếng từ chối trước.
Tần Trọng Hàn hơi ngây người ra. “Con không dám đi một mình à?”
Dương Dương có phần lo lắng. “Anh Tần, có lẽ Ngữ Điền hơi sợ, không cần gấp gáp đâu!”
“Con không sợ, con sẽ đi với dì! Tại sao anh Thịnh Thịnh gọi chú Ly là cậu, còn con lại gọi là chú vậy? Con không được gọi chú là cậu à?” Ngữ Điền nhìn lên và hỏi Tần Trọng Hàn.
“Ờ! Con cũng gọi bằng cậu được mà, tại ba quên mất!” Tần Trọng Hàn nhận ra sơ suất của mình, đến mức cả người toát mồ hôi lạnh.
“Ba ơi, tối nay con không về, vậy con có được ngủ chung với cậu không?” Ngữ Điền đưa mắt nhìn sang Tăng Ly, cậu bé rất ngưỡng mộ cậu Ly của mình.
“Ngữ Điền thích cậu lắm hả?” Tần Trọng Hàn lại hỏi.
“Dạ thích!”
“Vậy Ngữ Điền có thích dì không?” Tăng Dương Dương đã không thể chờ đợi thêm nữa.
Ngữ Điền cũng gật đầu. “Dạ thích, trên người dì cũng có mùi của mẹ, thơm lắm! Ngữ Điền thích dì!”
Chỉ một câu đã làm cho Tăng Dương Dương bật khóc.
“Dì sao vậy?” Ngữ Điền nhìn thấy Tăng Dương Dương khóc thì hơi hoảng loạn, giơ bàn tay nhỏ ra để lau nước mắt cho cô. “Dì đừng khóc!”
Tiêu Hà Hà nhìn thấy cảnh này, trong lòng thấy rất an ủi, có lẽ không bao lâu nữa sẽ được nhìn thấy Ngữ Điền gọi Dương Dương và Tăng Ly là mẹ và ba rồi.
“Mao Chi Ngôn, tôi khuyên anh đừng nên hành động bừa bãi, Tần Trọng Hàn không phải là một kẻ ăn hại như anh đã nghĩ đâu. Anh ta đã nhìn thấu tất cả rồi, anh làm vậy sẽ chỉ tự chuốc nhục vào mình.” An Tây đã được Phong Bạch Dật thả ra, Tần Trọng Hàn đưa cho cô ta một tờ chi phiếu để trống, xem như hai bên đã không còn nợ nần gì nhau nữa.
Cô ta biết rằng mình không phải là đối thủ của Tần Trọng Hàn, nên định sẽ sang Pháp, nhưng không ngờ lại nhận được điện thoại của Mao Chi Ngôn.
“Cậu ta đã giam cầm cô suốt thời gian qua?” Mao Chi Ngôn không hề ngạc nhiên. “Vì vậy cô sợ rồi?”
“Mao Chi Ngôn, dừng tay lại đi!” An Tây dửng dưng nói: “Anh thực sự không phải là đối thủ của anh ta đâu, tôi sẽ không tham gia vào bất kỳ âm mưu nào của anh nữa. Cứ vậy đi ha! Tôi biết anh sẽ không thắng được đâu!”
Cô ta cúp máy rồi tháo luôn sim ra, ném vào thùng rác tại sân bay, rồi quay đầu lại nhìn lướt qua cảnh tấp nập ở Lục Thành, kéo vali đi vào trong nhà chờ.
Tạm biệt! Tất cả đã kết thúc rồi! Cô ta đã bỏ cuộc, hoàn toàn và triệt để!
Mao Chi Ngôn cũng đặt điện thoại xuống, vẻ mặt u ám đến đáng sợ. Tất nhiên anh ta biết rằng Tần Trọng Hàn có thực lực, nhưng không ngờ thực lực của anh ta lại lớn mạnh đến thế.
Ở Tần thị.
Buổi chiều.
Sau bữa ăn, Tần Trọng Hàn quay lại công ty.
Tăng Ly cũng về lại công ty.
Về dự án đầu tư ở nước ngoài đó, Mao Chi Ngôn đã đưa ra tuyên bố cuối cùng.
Tất cả mọi người đều đang chăm chú lắng nghe. Tần Trọng Hàn điềm tĩnh ngồi ngay ngắn trên ghế chính giữa của bàn họp, hai tay gác trên tay ghế, lặng lẽ lắng nghe. Bản kế hoạch rất hoàn hảo, có thể nói là không có chút sơ hở nào, nhưng thứ gì càng hoàn hảo thì càng dễ khiến người ta nghi ngờ. Nhưng anh ta không có biểu hiện gì, chỉ rất trầm lặng.
Sau khi Mao Chi Ngôn nói xong thì nhìn sang Tần Trọng Hàn, Tần Trọng Hàn vẫn không hề có biểu hiện gì, chỉ im lặng. Thư thế thong dong đó, khiến mọi người cung kính nể phục và sợ hãi.
“Duyệt!” Một lúc lâu sau, Tần Trọng Hàn điềm tĩnh nói. “Chiều nay sẽ chuyển tiền. Chi Ngon à, anh đi nói với phòng kế toán đi!”
Tăng Ly không nói gì, anh ta chỉ nhìn vào Mao Chi Ngôn bằng ánh mắt sắc bén. Cái nhìn của anh ta khiến Mao Chi Ngôn hiểu ra điều gì đó, nhưng anh ta vẫn rất bình tĩnh và nhìn lại Tăng Ly.
“Tôi sẽ đi xử lý ngay!” Mao Chi Ngôn rời đi ngay sau cuộc họp.
Trong phòng họp chỉ còn lại Tần Trọng Hàn và Tăng Ly.
“Anh ta không hề có chút ăn năn nào cả! Chết tiệt! Đúng là mất nhân tính. Nếu dự án này thua lỗ, công ty sẽ tổn thất rất lớn! Rốt cuộc đến khi nào mới được xử lý anh ta? Tôi không thể chờ được nữa rồi!”
Tần Trọng Hàn mỉm cười và lắc đầu. “Lên phòng tổng tài rồi nói!”
“Được!”
Hai người trở về văn phòng tổng tài.
Rất lạ rằng Mao Chi Ngôn không hề có động thái gì, sau khi dự án ở nước ngoài được phê duyệt, số tiền được chuyển vẫn rất an toàn.
Tần Trọng Hàn có hơi bất ngờ, anh ta thực sự không biết Mao Chi Ngôn định sẽ làm gì.
Nhưng đến ngày thứ ba, ngày thứ ba sau khi Tần Lăng Hàng đi vắng.
Mao Chi Ngôn bước vào văn phòng của anh ta.
“Chi Ngôn, có chuyện gì không?” Tần Trọng Hàn vẫn tỉnh bơ.
Mao Chi Ngôn ngồi xuống đối diện với anh ta, rồi đưa ra một bản công văn. “Đây là các dự án hợp tác giữa Phong thị và Tần thị trong mấy năm qua, trong đó có một dự án đang gặp vấn đề. Một trăm triệu tiền vốn không rõ đã đi đâu. Tôi đã
kiểm tra tài khoản ngân hàng, số tiền không có trong sổ sách, nhưng lại có chữ ký biên nhận của cậu.”
“Anh muốn nói gì?” Tần Trọng Hàn nhướn mày lên và hỏi anh ta một cách bình tĩnh.
“Vụ án hối lộ thương mại!” Mao Chi Ngôn thốt ra sáu từ. “Cùng lúc khi cậu ký tên, trong tài khoản của cô em vợ của thị trưởng thành phố chúng ta đã có thêm 50 triệu tiền mặt chuyển vào... Ngoài ra còn một căn biệt thự trên núi, căn biệt thự đó được mua dưới tên của cậu.”
“Chi Ngôn, nói đi, mục đích của anh?” Tần Trọng Hàn dửng dưng hỏi.
“Tôi biết rằng cậu đã biết tất cả! Phải, con của cậu là do tôi tráo đổi. Cậu muốn biết tung tích của con trai ruột của mình không?” Mao Chi Ngôn trầm giọng và hỏi.
Tần Trọng Hàn chớp chớp mắt, thì ra Mao Chi Ngôn không biết rằng anh ta đã biết được thân thế của Thịnh Thịnh. Anh ta nhìn vào Mao Chi Ngôn, như đang nhìn vào một thằng hề. “Anh chắc chắn anh là anh trai của tôi chứ?”
Mao Chi Ngôn hơi ngây người ra, không ngờ anh ta sẽ hỏi như vậy. “Cậu đã biết thân phận của tôi?”
“Chi Ngôn, người nào trong nhà tôi cũng rất thông minh. Bây giờ anh ngừng tay, tôi sẽ xem như chưa từng xảy ra chuyện gì cả, chúng ta vẫn là anh em. Nếu anh không dừng tay, tôi cũng không thể đảm bảo sau này tôi sẽ làm gì!” Tần Trọng Hàn nhắc nhở anh ta với ý tốt.
“Cậu không muốn biết con trai của cậu đang ở đâu sao?” Mao Chi Ngôn nhướn mày lên.
“Muốn! Nhưng tôi hy vọng anh sẽ tự nói cho tôi biết!” Tần Trọng Hàn trả lời rất bình tĩnh.
“Nếu cậu tự đến đồn cảnh sát thú nhận tội hối lộ quan chức cấp cao, tôi sẽ cho cậu biết con trai cậu đang ở đâu!” Mao Chi Ngôn nói.
“Anh chắc chắn mình đang có bằng chứng trong tay?”
“Bằng chứng kiểu này thì nhiều lắm!” Mao Chi Ngôn cười gằn. “Đưa đại một cái ra, đủ để cậu phải ngồi tù mười năm.”
“Chi Ngôn, anh không phải là đối thủ của tôi đâu. Anh có biết bây giờ nhìn anh giống cái gì không?” Tần Trọng Hàn cười phớt.
“Giống gì thì cứ chờ đi rồi biết!”
“Anh thật giống một thằng hề!” Tần Trọng Hàn lắc đầu với vẻ bất lực. “Nếu không phải niệm tình chúng ta là anh em bao nhiêu năm qua, tôi sẽ không tha cho anh đâu! Căn biệt thự đó đứng tên của tôi thì đã sao? Tôi sẵn lòng cho họ mượn để ở. Tài khoản ngân hàng có thêm tiền thì đã sao? Chẳng lẽ em vợ của thị trưởng thì không biết kiếm tiền à?”
“Tần Trọng Hàn, cậu không cần phải thuyết giảng. Cậu và tôi là kẻ thù, tôi là kẻ thù không đội trời chung với nhà họ Tần! Đây là do nhà họ Tần đã nợ mẹ tôi!” Cuối cùng Mao Chi Ngôn cũng bị chọc giận.
“Thứ gọi là bằng chứng trong tay anh đều có nguồn gốc cả, đã muốn hối lộ thương mại, sao tôi lại để cho người ngoài nắm được bằng chứng chứ? 100 triệu bị thâm hụt mà anh vừa nói đó, để tôi nói cho anh biết, chính tôi đã cố tình chừa ra đó, còn bên thuế đến kiểm tra mấy lần nhưng vẫn không xác định được số tiền đó. Tôi đã dùng cách khác để đưa số tiền đó về lại Tần thị rồi, hoá đơn đỏ đều có sẵn!” Tần Trọng Hàn cười nhạt.
Mao Chi Ngôn ngây người ra, dường như có chút lung lay.
“Còn một điểm nữa, tôi cũng nói cho anh biết luôn. Con trai của tôi đã tìm thấy rồi, con trai của Ly cũng vậy! Anh bất ngờ không?”
“Không thể nào!” Mao Chi Ngôn hoảng hốt.
“Thịnh Thịnh là con trai của tôi. Tôi cứ tưởng anh cao tay lắm, không ngờ cũng chỉ có vậy thôi!” Tần Trọng Hàn thậm chí có hơi thất vọng. “Ba tôi đã đi tìm mẹ anh rồi, tôi nghĩ chúng ta sẽ sớm biết được sự thật thôi. Nhưng vẫn câu nói đó, bây giờ tôi nghi ngờ anh không phải là anh trai của tôi, bởi vì anh quá ngu ngốc! Ngoài chuyện tráo đổi Thịnh Thịnh là anh làm rất thông minh, còn những chuyện khác, thật sự quá tầm thường.”
“Vậy cậu cứ chờ mà ngồi tù đi!” Mao Chi Ngôn vốn không nghe lời Tần Trọng Hàn, anh ta đã rất ngạc nhiên rằng làm thế nào mà Tần Trọng Hàn lại biết được chuyện con mình.
Lời nói của Tần Trọng Hàn, vẫn rất khinh khi. “Nếu anh dừng tay, tôi vẫn là câu nói đó, sẽ xem như chưa từng xảy ra chuyện gì. Nếu anh không chịu, vậy anh cứ đến tố cáo với cảnh sát đi. Nhưng tôi khuyên anh, mọi nỗ lực của anh, đến cuối cùng chỉ làm cho bản thân anh trở thành một thằng hề, trở thành một kẻ trung gian để tôi quảng bá hình ảnh tốt đẹp của Tần thị mà thôi! Còn nữa, vụ án cướp xác sáu năm trước, đến nay vẫn chưa xác định được hung thủ! Người bác sĩ ở phòng khám Lục Thành, nữ hộ sinh tên Lưu Đình đã đỡ đẻ cho Dương Dương, muốn bà ta ra làm nhân chứng cho anh không?”
“Cậu...” Mao Chi Ngôn lặng người đi. “Thì ra cậu đã có chuẩn bị từ trước rồi?”
“Phòng ngừa chu đáo thôi, nhưng tôi chưa bao giờ muốn làm điều này! Dừng lại đi, Chi Ngôn!” Tần Trọng Hàn đứng lên. “Về việc phải làm gì, đó là chuyện của anh! Tôi phải về nhà với vợ và con tôi đây! Còn nữa, cám ơn anh vì đã mang con trai tôi trở về với Hà Hà!”
Mao Chi Ngôn giống như một con gà trống thua trận, cúi gầm mặt xuống. “Không phải tôi!”
Tần Lăng Hàng đã quay về, ông ta dẫn theo một người phụ nữ trung niên, khoảng hơn 50 tuổi. Tần Lăng Hàng đưa bà ấy đến thẳng văn phòng tổng tài.