Đối mặt với ánh mắt quan tâm của anh ta, cô mím chặt môi và im lặng, kiên quyết chọn cách không trả lời vấn đề này, cũng không muốn người khác bước vào trái tim mình.
Anh ta nheo mắt lại, trong mắt lóe lên ánh nhìn khó hiểu, im lặng không nói gì, dường như anh ta đã hiểu ra điều gì đó. “Tôi tưởng em rất mạnh mẽ!”
Cô không hiểu ý anh ta là gì, nhanh chóng lau đi những giọt nước mắt, rồi vẫn im lặng!
Mất đi người quan trọng nhất trong cuộc đời, làm sao cô có thể mạnh mẽ được? Sự yếu đuối của cô, rất thật, rất bất lực, mà cô lại không thể nói ra với bất kỳ ai!
“Anh ra ngoài đi! Để tôi nấu được rồi!” Cô nói.
“Để tôi giúp em!” Anh ta kiên trì.
“Không cần!”
“Nếu tôi không giúp em, chỉ e là em sẽ khóc nhiều hơn nữa!” Tần Trọng Hàn cố tình nói nhẹ đi, cầm lấy rổ rau cô vừa nhặt xong, để dưới vòi nước để rửa.
Tiêu Hà Hà sững người ra, không ngờ rằng anh ta sẽ giúp mình, anh ta là tổng tài Tần luôn ăn trên ngồi trước mà! Luca này, thân hình cao to của anh ta đứng trong căn bếp nhỏ hẹp, có vẻ như căn bếp này quá chật chội.
“Làm vậy phải không?” Anh ta chà rau một cách qoa loa, thậm chí làm một số bị dập. Cô không góp ý, chỉ cảm thấy trong lòng tự nhiên thật ấm áp.
Lúc đang ăn cơm, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Tiêu Hà Hà hơi ngây người ra, không biết ai lại đến vào lúc này, liền đứng lên đi mở cửa.
Đột nhiên, sau khi mở cửa, một bó hoa đập vào tầm mắt, và rồi một khuôn mặt đẹp trai xuất hiện đằng sau những bông hoa. “Hà Hà, tặng cô nè!”
Dưới giọng nói trầm ấm, Tiêu Hà Hà sững sờ, cho đến khi nhìn thấy đôi mắt của Tăng Ly. “Anh Tăng, sao anh lại đến đây?”
Tăng Ly nhét bó hoa hồng sâm banh vào tay Tiêu Hà Hà, nói với vẻ khá mệt mỏi. “Tôi đến ăn chực đó. Sao hả? Không chào đón tôi à? Dạo này tôi mệt muốn chết luôn. Không biết Hàn đang giở trò gì nữa, mấy ngày rồi không đến công ty, làm bộ xương sắp già của tôi mệt quá!”
Nói rồi, anh ta chen chân đi vào.
Còn ở trong phòng, ba khuôn mặt đang nhìn về phía cửa cùng một lúc.
“Ủa, Hàn! Sao anh lại ở đây?” Rùng mình một cái, vẻ mệt mỏi của Tăng Ly đã biến mất hoàn toàn, trợn to mắt nhìn chằm chằm vào Tần Trọng Hàn đang ngồi ở bàn ăn và nhìn mình với vẻ mặt lãnh đạm.
Thấy Tăng Ly trợn trừng mắt vì kinh ngạc, rồi nhìn vào bó hồng sâm banh trong tay Tiêu Hà Hà, Tần Trọng Hàn cảm thấy như có ai đó cầm vẻ là một tảng đá lớn đập vào tim mình, rất bức bối, nhưng lại không nói gì được. Một hồi lâu, anh ta mới chậm rãi nói: “Còn cậu, tại sao lại đến đây?”
Nghe thấy câu hỏi nhè nhẹ của Tần Trọng Hàn, Tăng Ly bất giác nhớ ra tình cảnh bi thảm của mình, ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào Tần Trọng Hàn với vẻ chán nản. “Tổng tài không yêu cầu tăng ca, tôi sẽ làm đến giờ này mới tan ca à? Ăn ngán mấy món ở nhà hàng rồi, nên muốn đến ăn chực!”
Hừ một tiếng lạnh lùng và oán trách rồi Tăng Ly mới đi về phía bên này.
“Chú Ly, mau ngồi xuống! Ngồi gần con nè!” Thịnh Thịnh đã chạy đến và kéo ghế giùm Tăng Ly.
Tầm mắt của Tăng Ly dừng ở trên người hai đứa trẻ, có chút bối rối. “Ngữ Điền cũng ở đây hả? Đây có vẻ như là bữa tối gia đình?”
“Con chào chú Ly!” Ngữ Điền ngoan ngoãn đứng dậy và chào hỏi Tăng Ly.
“Anh Tăng, để tôi đi lấy chén đũa cho anh!” Tiêu Hà để bó hoa lên đầu tủ bên cạnh.
Tầm nhìn của Tần Trọng Hàn vô tình rơi xuống chỗ đó, tự nhiên cảm thấy bó hoa đó rất chướng mắt.
“Chú Ly ngồi đi!” Thịnh Thịnh cười rất tươi, đôi mắt to đẹp cũng cong lên thành hình trăng lưỡi liềm. “Chú Ly, đây là lần đầu tiên mẹ con nhận hoa của đàn ông tặng đó!”
Nói rồi, Thịnh Thịnh liếc nhìn Tần Trọng Hàn, ý tứ rất rõ ràng. Chú ơi, chú ngốc quá! Không biết theo đuổi con gái là phải tặng hoa!
“Ngồi đi!” Tần Trọng Hàn nhìn Tăng Ly, ánh mắt dò xét vẫn nhã nhặn như cũ, nhưng trong vẻ điềm tĩnh lại có vẻ sắc bén làm người khác sợ hãi. Tia sáng tỏa ra từ đáy mắt của anh ta, Tăng Ly vừa nhìn đã thấy ngay.
Đã thấy qua quá nhiều tình huống như vậy, từ lâu đã không còn gì mới mẻ, thậm chí đã vũ trang đầy đủ, không còn cảm giác nữa. Nhưng với hoàn cảnh hiện tại, Tăng Ly đột nhiên nghĩ, hôm nay mình tặng hoa có phải là không đúng lúc hay không.
“Anh Tăng, chén đũa đây!” Tiêu Hà Hà đưa chén đũa qua.
Tăng Ly lại nói: “Tôi đi rửa tay đã!”
Anh ta không bao giờ quên phải rửa tay trước bữa ăn!
Hai đứa trẻ ngồi ở bàn chờ Tăng Ly, còn Tần Trọng Hàn đã rơi vào trầm tư. Anh ta lấy thuốc ra và châm lên, rồi lặng lẽ hút.
“Ba ơi, chúng ta sắp ăn cơm rồi đó.”
“Phải đó! Chú ơi, ăn cơm thì đừng hút thuốc nữa.” Thịnh Thịnh nói với vẻ rất quan tâm: “Không tốt cho sức khỏe đâu chú, chú Ly đâu có hút thuốc đâu!”
Ý đó, càng rõ ràng hơn. Chú lại có nhiều hơn một thói quen xấu, so với chú Ly!
Tần Trọng Hàn hít một hơi, tự nhiên thấy bực. Hút cũng không được, không hút cũng không được!
Điếu thuốc cứ cháy giữa các ngón tay, tỏa ra làn khói trắng.
Tự nhiên anh ta dập đi, nhưng lại ngước lên nhìn Tiêu Hà Hà một cách rất lặng lẽ. Ánh mắt đó hình như đang suy tư, như thể đang nghĩ về điều gì đó. Một lúc sau, anh ta nói với vẻ rất bình thản: “Được! Chú không hút nữa!”
“Chú ngoan lắm!” Thịnh Thịnh vỗ vai anh ta.
“Mọi người đang chờ hả? Thật ngại quá!” Tăng Ly cười rất cường điệu.
Tiêu Hà Hà lại múc một chén canh rồi đưa qua. Tăng Ly vội giơ tay ra đón lấy, húp thử một muỗng, hương thơm lập tức nhấn chìm nụ vị giác, ngạc nhiên về mùi vị của món canh sườn, liền nhìn Hà Hà và nói: “Tài nghê hầm canh của cô còn ngon hơn cả đầu bếp.”
Nghe thấy câu này của anh ta, Tiêu Hà Hà không nhịn được phải cười thành tiếng. “Anh Tăng, anh đừng nói móc tôi nữa!”
“Thật đó! Nếu không thì tôi cũng sẽ không chạy đến đây ăn chực đâu! Phải rồi, Hàn à, anh đừng nói với tôi là cha con anh cũng đến đây ăn chực đó nha!”
“Chú Ly ơi, các món ăn mà dì nấu đều rất ngon, có mùi vị của mẹ!” Ngữ Điền cũng bắt đầu nói nhiều hơn.
Tiêu Hà
Hà nuốt nước miếng, liếc nhìn Tần Trọng Hàn một cách vô thức.
Tần Trọng Hàn mím chặt môi, không nói một lời.
“Mùi vị của mẹ?” Tăng Ly nhướn mày. “Chú mới nghe lần đầu tiên đó!”
“Không phải chú Ly cũng thích món ăn do dì nấu à?” Ngữ Điền lại với với vẻ nghi ngờ. “Vậy sao chú lại đến?”
“Ngữ Điền, ăn cơm đi!” Vào lúc này, Tần Trọng Hàn nãy giờ im lặng bất thình lình lên tiếng. Giọng nhẹ đến mức khó tin, nhưng vẫn đủ để mọi người nghe ra được vẻ lạnh lùng và phiền muộn trong đó.
Tiêu Hà Hà lại thờ ơ với biểu hiện kỳ lạ của anh ta, nhìn Tăng Ly và mỉm cười. “Phải đó, Ngữ Điền, anh Tăng, mau ăn cơm thôi!”
Khi Tiêu Hà Hà nói câu này, bỗng cảm nhận được hai ánh mắt nóng như thiêu đốt đó. Tự nhiên cô cảm thấy không khỏe, cả người đều lạnh run theo.
Thịnh Thịnh liếc nhìn Tần Trọng Hàn, rồi híp mắt nhìn Tăng Ly, rồi và cơm vào trong miệng, đôi mắt to đảo qua đảo lại nhanh như chớp. “Mẹ ơi, sau này nhà chúng ta sẽ đông vui lắm, có thể thường xuyên mời chú Tần và chú Ly đến nhà chúng ta ăn cơm!”
Cậu bé muốn xem thử trong hai chú này thì chú nào tốt, chú nào dịu dàng với mẹ, để chọn ra người nổi bật hơn.
“Phải đó! Chú nhất định sẽ đến thường xuyên!” Tăng Ly sẽ không khách sáo đâu, ngay cả khi ánh mắt của ai đó có thể giết chết mình, anh ta cũng phải mạo hiểm, bởi vì mạo hiểm thường rất thú vị, thú vị đến mức muốn dừng lại cũng không thể!
“Luôn luôn chào đón!” Tiêu Hà Hà cười.
Tần Trọng Hàn híp đôi mắt đại bàng lại, nhưng ánh mắt lại không có tiêu cự. Và khuôn mặt tươi cười của Tiêu Hà Hà đã đập vào trong tầm mắt của anh ta, vô cùng chướng mắt. Cô ấy dám cười với Tăng Ly rạng rỡ như vậy, không hề dè dặt. Cô ấy chưa từng cười với mình như vậy! Anh ta thực sự rất ganh tỵ!
“Vậy thì tuyệt quá!” Thịnh Thịnh hoan hô. “Ngữ Điền, em cũng phải đến thường xuyên nha!”
“Dạ được, dạ được!” Ngữ Điền hoàn toàn không biết sóng lớn đang dâng trào, còn hùa theo ủng hộ. “Chú Ly ơi, lần sau con sẽ kêu ba gọi cho chú, chúng ta cùng đến ha!”
“Được thôi! Ngữ Điền, con nhớ phải nhắc ba con, chú sợ ba con sẽ quên mất đó!” Tăng Ly phì cười với vẻ mặt sâu xa khó đoán, liếc nhìn Tần Trọng Hàn rồi nhún vai. “Hàn, sao anh không ăn đi?”
Tần Trọng Hàn bưng chén canh lên uống cái rột, đôi mắt cúi xuống để che giấu cảm xúc. “Cậu lo nhiều quá rồi đó!”
Tiêu Hà Hà cúi đầu xuống, mặt đỏ bừng.
Tăng Ly cười hơi gượng gạo, rồi bĩu môi với vẻ sao-cũng-được. “Tôi quan tâm anh mà!”
Tần Trọng Hàn ngước mắt lên và nhìn chằm chằm vào Tăng Ly, ánh mắt nghi ngờ nhìn anh ta một cách sắc bén. Lẽ nào cậu ấy muốn theo đuổi Tiêu Hà Hà thật sao?
“Hàn, anh nhìn tôi như vậy làm gì? Chẳng lẽ anh yêu tôi rồi hả?” Bị Tần Trọng Hàn nhìn đến mức phải mắc cỡ, Tăng Ly nhún nhún vai, vòng tay ôm vai Tần Trọng Hàn, cười rất ám muội.
“Vô duyên!” Khẽ khiển trách, rồi một tay Tần Trọng Hàn đánh vào chân Tăng Ly. Tăng Ly rút chân ra sau, tránh được cú đánh của anh ta. Tần Trọng Hàn xem như không có gì xảy ra, tiếp tục ăn cơm.
“Thật không ngờ anh suốt ngày vùi đầu trong công ty, vậy mà tay chân cũng nhanh nhẹn quá!” Né được cú đánh của Tần Trọng Hàn, Tăng Ly mím môi và nói với vẻ không thiện cảm. “Hàn! Rốt cuộc khi nào anh mới đi làm? Tôi sắp mệt chetes rồi đây!”
Ánh mắt nghiêm nghị của Tần Trọng Hàn nhìn sang người đang muốn bị ăn đòn ở bên cạnh - Tăng Ly, cho đến khi anh ta chột dạ mới thu lại tầm nhìn. “Đang ăn cơm, làm ơn đừng nói chuyện công ty!”
“Chú bị bệnh rồi!” Thịnh Thịnh bồi thêm một câu.
“Hả? Bị bệnh?” Tăng Ly nhướn mày. “Bệnh gì?”
“Bị cảm!” Thịnh Thịnh lại nói. “Chú ơi, lần sau nếu chú bị cảm thì cứ đến nhà con ở ha, mẹ con sẽ chăm sóc cho chú!”
“Thằng nhóc, không mong cho chú khỏe hả? Lần sau, nếu chú bị cảm thật, chú nhất định sẽ đến nhờ mẹ con chăm sóc cho chú đó!” Tăng Ly chớp mắt, giọng nói oang oang.
Tiêu Hà Hà vội ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tăng Ly đang nhìn mình và cười hì hì. “Anh Tăng, tổng tài bị sốt, cho nên...”
Lời nói của cô vốn không phải cố ý, nhưng Tần Trọng Hàn nghe thấy lại giống như cô đang giải thích với Tăng Ly vậy. Anh ta nhìn thấy Tiêu Hà Hà cười với Tăng Ly, bộ dạng đó khiến anh ta tưởng rằng mình đang hoa mắt.
Tăng Ly nhìn thấy khuôn mặt vô cảm của Tần Trọng Hàn, bỗng nhiên cười to. “Nếu bị cảm mà có thể không đi làm, vậy tôi mong em cảm sẽ sớm đến với tôi!”
Tần Trọng Hàn híp mắt lại, liếc nhìn Tăng Ly bằng ánh mắt sắc như dao, nói đầy ẩn ý. “Cậu cũng có thể chọn cách nằm trên giường trong ba tháng...”
Anh ta cố tình ngừng nói, sau đó giọng lại nặng nề. “Nghe nói tổn thương gân cốt thì trong ba tháng không cần phải xuống khỏi giường!”
Bị sự lạnh lùng bất ngờ của anh ta làm cho sợ hãi, Tăng Ly thu lại nụ cười rồi nhìn về phía Tần Trọng Hàn đang cúi đầu ăn cơm. Chẳng lẽ vừa rồi mình đã nghe nhầm?