“A!” Tiêu Hà Hà hét lên.
Anh ta đang bồng cô đi thẳng đến chỗ chiếc Bugatti. “Nè cô gái không nghe lời, được rồi, lần sau tôi sẽ không ép em ăn mặc như vậy nữa!”
Nghĩ lại đúng thật là nguy hiểm, nếu gặp phải bọn du côn chuyên nghiệp thì thảm rồi. Để cô ngồi lên ghế phụ, Tiêu Hà Hà cúi gầm mặt đầy ngượng ngùng, anh ta đúng là quá ngang ngược, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy ấm áp. May mà có anh ta, nếu không, hôm nay sẽ thảm rồi!
Anh ta đặt cô ngồi lên ghế, cài dây an toàn cho cô, sau đó cúi xuống, hôn cô thật sâu, thật nồng nhiệt. Anh ta tập trung hết toàn bộ cảm xúc, tình yêu, áy náy, đau đớn, thương tiếc, lời hứa... vào trong nụ hôn này.
Cô bị anh ta hôn đến gần nghẹt thở.
Một hồi lâu, anh ta ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng quắc.
Nhìn thấy đôi lông mi dài của cô hơi vểnh lên, trong mắt đầy tình cảm, tự nhiên anh ta cảm thấy rất thỏa mãn.
Một chiếc trực thăng cỡ nhỏ hạ cánh xuống trên một hòn đảo tư nhân ở Miami, bãi đáp rộng vài trăm mét, ban đầu được xây dựng để trực thăng cất cánh và hạ cánh.
Một tòa nhà màu trắng, là một tòa nhà biệt thự rất cá tính. Và lúc này, cánh cửa dẫn đến biệt thự đang tự động mở ra, chiếc trực thăng từ từ đi vào đường băng.
Bên trong biệt thự, một nhóm vệ sĩ mặc vest đen đi từ trong ra với vẻ kính trọng. Họ lần lượt xếp thành hai hàng một cách ăn ý, ở giữa có một người đàn ông mặc một bộ đồ giản dị màu trắng đi ra. Cả người toàn một màu trắng phẳng phiu làm cho anh ta càng đẹp trai một cách tự nhiên hơn. Người đàn ông đó có một khuôn mặt đẹp như dao cắt, môi hơi mỉm cười, nhưng lại như không cười. Nhưng ngay khi nhìn thấy chiếc trực thăng, trong mắt anh ta lóe lên một sự ấm áp.
Các cánh quạt lớn của chiếc trực thăng ngừng quay sau khi tắt động cơ, gió lớn cũng giảm dần.
Trên chiếc trực thăng, Tần Trọng Hàn mặc một cái áo gió đen, bước đôi chân dài ra sau khi khoang máy bay được mở ra, rồi cả người chui ra ngoài. Khi nhìn thấy người đàn ông mặc đồ trắng, khóe môi hơi nhếch lên. “Lâu rồi không gặp! Dật”
“Chào mừng đường chủ Tần trở về!” Những người vệ sĩ còn lại hét lên đồng thanh.
Phong Bạch Dật mỉm cười và sải bước đi tới, ánh mắt của anh ta vô tình lướt qua đám đông, như cười mà không cười. “Hàn, nghe nói anh thất nghiệp rồi hả?”
“Cứ cho là vậy đi!” Đôi mắt kiêu ngạo của Tần Trọng Hàn vẫn làm cho người khác không thể làm lơ. “Tôi thất nghiệp rồi, có phải cậu là người vui mừng nhất không?”
“Nói cũng phải!” Đôi mắt dài và nhỏ của Phong Bạch Dật lóe lên một vẻ sâu thẳm đầy tinh quái, ánh mắt nghiêm nghị. “Đường chủ Tần của tôi ơi, lần nay định sẽ ở lại bao lâu nào?”
“Ba ngày!” Tần Trọng Hàn mỉm cười.
Phong Bạch Dật híp mắt lại, ánh mắt sâu thẳm cố che đi cái nhìn tinh quái.
Tần Trọng Hàn nói phải ra nước ngoài, Tiêu Hà Hà sống một mình trong căn hộ. Trước khi đi, Tần Trọng Hàn dặn tài xế mỗi ngày phải đón Ngữ Điền đến đây. Như vậy đã hai ngày rồi, hai mẹ con sống với nhau rất vui vẻ và hạnh phúc.
Tiêu Hà Hà cố gắng hết sức cho Ngữ Điền thật nhiều tình thương của mẹ, cô muốn bù đắp lại tình cảm thiếu thốn đó. Mặc dù cô biết rằng trong 5 năm qua mình mắc nợ con quá nhiều, không thể bù đắp lại trong nháy mắt, nhưng vẫn không không thể kìm được việc nuông chiều cậu bé.
Mỗi tối đều đọc truyện cho con trai nghe đến rất khuya, đến khi con không mở mắt nổi và ngủ thiếp đi, cô mới đắp chăn lại cho con rồi đi nghỉ. Trên khóe miệng của hai mẹ con đều cong lên, lúc nào cũng mỉm cười. Nếu nhìn kỹ, thực sự cảm thấy họ giống nhau rất nhiều.
Thịnh Thịnh phải ở lại trường, cô chỉ còn mỗi Ngữ Điền, tối nào cũng nhớ đến Thịnh Thịnh, nhớ đến Thịnh Thịnh rồi lại cảm thấy trong lòng buồn buồn. Nếu con ở cạnh mình thì tốt biết mấy!
Trưa thứ Năm, cô có hẹn đi ăn cơm với Mig.
Tiêu Hà Hà vốn định đi làm, nhưng không biết tại sao, Mễ Kiệt tự nhiên nói không thể cho cô đến nhà hàng làm nữa, bởi vì Tần Trọng Hàn nói bóng gió là sẽ giở trò với nhà hàng của anh ta, nên Mễ Kiệt lại càng không dám kêu Tiêu Hà Hà đến làm.
“Hà Hà, sao không làm ở nhà hàng nữa? Anh trai của chị đối xử không tốt với em à?” Mig vừa ngồi xuống liền hỏi.
“Không có!” Tiêu Hà Hà hơi bất lực. “Tại…, tại em không muốn đi làm nữa!”
Cô đang nghĩ xem làm sao nói với Mig về chuyện của Ngữ Điền. Lúc đang do dự thì nghe thấy Mig hỏi với vẻ sốt ruột: “Bộ có chuyện gì hả em?”
“Mig ơi, con của em...”
“Thịnh Thịnh bị sao?” Mig hơi lo lắng.
“Không phải Thịnh Thịnh!” Tiêu Hà Hà mỉm cười. “Em đang nói về đứa con được em sinh ra năm năm trước, con trai ruột của em!”
“Ừ, sao?” Mig bối rối.
“Em tìm thấy con rồi!” Cô mỉm cười mãn nguyện. “Em tìm thấy con trai của em rồi!”
“Thật hả?” Mig suýt nữa nhảy cẫng lên, vẻ mặt phấn khởi, cứ hét lên: “Ở đâu? Nó đang ở đâu? Chị muốn gặp nó. Là con của em thật hả? Tuyệt vời quá!”
“Mig, chị nhỏ tiếng thôi!” Tiêu Hà Hà thấy ánh mắt của mọi người trong nhà hàng đều đổ dồn về phía bên này, nên hơi ngại.
Mig quay đầu lại, nhìn thấy rất nhiều người đang nhìn về phía bên này, liền lè lưỡi ra và hạ giọng xuống: “Nó đang ở đâu vậy? Nó có giống em không?”
Tiêu Hà Hà lắc đầu. “Không giống lắm, rất nhút nhát, rất dễ thương, dễ thương y như Thịnh Thịnh vậy!”
“Vậy là…, vậy là cũng tìm được ba của nó rồi phải không?” Mig lại bất thình lình cao giọng lên, nhưng lập tức nhận ra liền thu giọng lại lần nữa.
“Ừm!” Tiêu Hà Hà gật đầu.
“Là ai vậy? Làm chuyện bí ẩn vậy, xấu xa vậy, người đó là ai?”
“Chị nhớ không được nói với ai đó!” Tiêu
Hà Hà không biết phải nói với cô ấy như thế nào.
“Em nói đi, chị sẽ không để lộ ra đâu, chị kín miệng lắm!”
“Ừm!” Tiêu Hà Hà gật đầu và nói: “Là Tần Trọng Hàn!”
“Ôi mẹ ơi!” Mig hét lên. “Sao có thể là anh ta?”
“Phải, chính là anh ta!” Tiêu Hà Hà thở dài. “Người đàn ông đeo mặt nạ cáo đó chính là Tần Trọng Hàn!”
Mig bỗng nổi giận. “Vậy chẳng phải ngay từ đầu đã nhận ra em rôi sao? Sao em biết đó là anh ta?”
Tiêu Hà Hà đem toàn bộ sự việc kể cho Mig nghe, tất nhiên, những chi tiết ám muội kia đều được bỏ qua hết. Nghe Tiêu Hà Hà kể xong, Mig đột nhiên chửi rủa: “Mẹ kiếp! Đúng là ức hiếp người quá đáng. Người đàn ông này quá ác ôn, bụng dạ đen tối, là thứ khốn kiếp mà! Hà Hà, em đúng là ngốc quá, bị bắt nạt đến chết mà em vẫn yếu đuối như vậy. Đi! Chị sẽ trút giận giùm cho em!”
“Ờ!” Tiêu Hà Hà hơi mắc cười khi nhìn thấy vẻ mặt căm phẫn của Mig. “Mig à, em tìm thấy con là thỏa mãn lắm rồi, không muốn so đo những chuyện khác nữa! Với lại, ngay từ đầu đã là một hợp đồng, đứa con này vốn là tài sản trong hợp đồng, anh ta bắt con đi cũng phải thôi! Bây giờ anh ta đã không còn là tổng tài nữa rồi!”
“Nhưng anh ta cũng đã gạt em, thừa cơ lợi dụng em. Em đã bị xoay như chong chóng, vậy mà em tha thứ cho anh ta dễ dàng như vậy sao?” Mig thật sự không nói nên lời. “Tiêu Hà Hà, chị cho em biết, em không cô đơn một mình, em còn có chị. Chị sẽ trút giận giùm cho em, nhất định phải đánh bể đầu người đàn ông đó!”
“Mig, chị đừng nóng nảy!” Tiêu Hà Hà rất biết ơn Mig vì đã bảo vệ mình như vậy, nhưng cô sống đến giờ này chẳng phải là để tìm lại con à? Bây giờ đã tìm thấy rồi, cần gì phải so đo nhiều như vậy chứ? “Em cám ơn chị đã quan tâm và bảo vệ em như vậy, nhưng anh ta hứa sẽ cho em gặp con, con sẽ được sống cùng em. Đây chẳng phải là kết cục mà em muốn hay sao?”
“Chị không nóng nảy, mà chị giận, rất giận. Rất giận, em có hiểu không? Con nhỏ khờ khạo này, em để người ta đem bán em rồi còn đếm tiền giùm người ta, còn vui đến chổng mông lên nữa? Em có biết loại đàn ông xấu xa này cần phải được cho một trận không? Muốn bị đòn mà. Chị sẽ thuê vài người đến cho anh ta một trận trước đã. Mẹ kiếp! Không nhìn ra được tổng tài của Tần thị mà bụng dạ đen tối đến vậy, đúng là kẻ bệnh hoạn mà! Còn chơi trò mèo vờn chuột này, bộ không biết vậy là bệnh hoạn lắm à?”
“Thật ra, anh ta... anh ta cũng không phải xấu lắm!” Tiêu Hà Hà rụt rè nói đỡ lời cho Tần Trọng Hàn. “Anh ta đã trả con cho em, nên em nghĩ anh ta không phải xấu lắm đâu!”
“Em gái ngốc nghếch à, em đúng là tốt bụng quá!” Mig than thở. “Anh ta đã đùa giỡn với em như vậy, em còn nói giùm cho anh ta?”
“Nhưng là vậy thật đó...”
“A! Chiếc nhẫn trên tay em…?” Mig liếc nhìn cái nhẫn kim cương sáng lấp lánh. “Ai tặng vậy?”
“Ồ!” Mặt đỏ lên, Tiêu Hà Hà thấy hơi hối hận vì đã không cởi nó ra, bởi vì trước khi đi Tần Trọng Hàn có nói, không cho cô tháo nó ra. “Là…, là Tần Trọng Hàn!”
Đôi mắt của Mig quay trợn tròn mấy vòng. “Anh ta đã cầu hôn em rồi hả?”
“Không có! Tụi em sẽ không kết hôn đâu!” Cô nói rất bình thản, cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho mọi chuyện. Nếu anh ta không nói ra câu suốt đời không thay đổi, có lẽ cô sẽ rất đắn đo. Nhưng anh ta đã nói ra rồi, đột nhiên cô cảm thấy mình không biết phải làm gì.
“Tại sao vậy?” Mig hét lên một câu. Khi thấy Tiêu Hà Hà cúi gầm mặt xuống, lại nói: “Được rồi được rồi, nếu anh ta đã mua nhẫn cho em, tức là anh ta đã có quyết định rồi. Hai người cũng đã có con với nhau, vậy cũng không hẳn là không thể. Nhưng em ngốc quá, tự nhiên lại dễ dàng bị anh ta...”
Mặt của Tiêu Hà Hà hết đỏ lại chuyển sang trắng.
Mig lại vội vàng nói: “Được rồi, ngày mai chị sẽ gặp anh ta, đòi lại công bằng cho em! Bây giờ đi thăm con trai của chúng ta đã, xem nó có dễ thương như Thịnh Thịnh không.”
“Ừm!” Tiêu Hà Hà nghe nhắc đến con liền lập tức quên mất sự xấu hổ của mình. “Bây giờ nó đang ở trường mẫu giáo, tối nay chị về nhà đi, chú tài xế sẽ chở nó tới!”
“Được!” Mig cũng rất mong chờ và vui mừng.
Nhưng đến tối, chú tài xế gọi báo Ngữ Điền biến mất rồi, lúc đến trường đón thì không thấy cậu bé đâu cả, cô giáo nói đã được người nhà đón về rồi!
“Người nhà là ai chứ? Có phải ba nó không?” Tiêu Hà Hà lo lắng hỏi.
“Dạ không, là ông nội của cậu chủ nhỏ! Cô giáo nói Ngữ Điền đã chuyển trường, nhờ cô giáo chuyển lời với cô Tiêu là hãy tránh xa Ngữ Điền, nếu không, ông ấy sẽ không bao giờ cho cô gặp lại Ngữ Điền nữa!”
“Cái gì?” Tiêu Hà Hà bàng hoàng! “Ngữ Điền con của tôi, tôi có quyền được gặp con tôi, luật pháp cho tôi cái quyền này.”